Lấy lại tinh thần, nhìn xuống cổ tay, chỉ thấy máu tươi đầm đìa, in rõ hai hàng dấu răng.
"Mượn vật hóa hình?"
Ánh mắt Triệu Khương Nguyên lạnh lẽo, hắn đã nhìn ra chiêu trò của Vương Lục. Thì ra ngay từ đầu, miếng thịt ba chỉ và con chó tạp chủng kia đã bị Vương Lục dùng thuật Mượn Vật Hóa Hình, đánh tráo vị trí. Chó là thịt, thịt mới là chó. Hắn ném miếng thịt ba chỉ ra, nhìn như che mắt đối thủ, nhưng thật ra là thả chó cắn người. Mà lúc Triệu Khương Nguyên thi triển Sâm La Kiếm, toàn bộ tâm thần đều đặt trên người Vương Lục nên hoàn toàn không phát hiện ra chiêu trò của đối phương. Hơn nữa, con chó kia lai là linh thú dị chủng, tuy nhìn qua phẩm cấp không cao, nhưng răng nanh sắc bén, lại có thể cắn thủng cổ tay được kiếm ý bảo vệ của hắn, thậm chí còn làm bị thương cả thân thể đã được dịch cân tẩy tủy sau khi Trúc Cơ… Chẳng lẽ phẩm cấp của con chó tạp chủng này không thấp như mình nghĩ?
Nhưng vấn đề quan trọng hơn là, khi Vương Lục xuất kiếm, rõ ràng đã đoán trước được đường đi nước bước của mình, ung dung nghênh chiến. Thân phận kiếm tu của mình, ngay cả trong Vạn Pháp tiên môn cũng không phải ai cũng biết, hắn ta làm sao nhìn thấu được?
Chuyến này hắn được các vị Trưởng lão như Viên Triều Niên hộ tống, đám đệ tử không thể nào dùng Nguyên Thần dò xét hư thực, Triệu Khương Nguyên tự tin thân phận kiếm tu và công pháp của mình được giấu kín vô cùng, tuyệt đối không thể bị nhìn thấu, rốt cuộc là…