Cún con tuy nhỏ mà ngốc, nhưng dựa theo tiêu chuẩn phân chia cấp bậc của Linh Kiếm sơn, cũng phải có cấp bậc nhị cấp thượng phẩm, hơn nữa còn chưa tính đến những năng lực đặc thù khác mà con chó ngốc này có thể có.
Tinh quái thường thường đều có năng lực đặc thù để sinh tồn, ví dụ như Thạch Mộc Viên gặp phải ở Linh Kiếm sơn có làn da cứng rắn dị thường, Quỷ Hầu thì am hiểu ảo thuật và mê hoặc. Năng lực của con chó ngốc này là gì thì chính nó cũng không nhớ rõ, Vương Lục quan sát hai ngày, cũng chỉ nhìn ra được một loại: Năng lực tiêu hóa cực tốt.
Vùng đất hoang dã không có gì ăn, mặc dù thịt của một số tinh quái thoạt nhìn có thể ăn được nhưng ngay cả Vương Lục cũng không có hứng thú dùng chúng để thử thách cực hạn kháng độc của mình... Thế mà con chó ngốc lại có thể ăn một cách ngon lành.
Hôm nay, Vương Lục phối hợp với con chó ngốc, săn giết một con tinh quái có thân hình khá lớn —— Vương Lục dùng Vô Tướng Kiếm Pháp dây dưa, con chó ngốc một phát cắn nát cổ họng của con mồi. Sau đó, thi thể của tinh quái nhanh chóng bị phân hủy, biến thành một thứ nhầy nhụa nửa lỏng nửa đặc, bốc mùi hôi thối không chịu nổi.
Vương Lục cảm thấy cho dù là bãi phân cũng còn dễ ăn hơn thứ này, thế mà con chó ngốc lại có thể chảy nước miếng, nuốt chửng đống xương thịt lớn hơn nó gấp mấy lần.