"Vậy ngươi còn lôi chuyện này ra làm gì?"
Phong Ngâm mỉm cười: "Đạo lý nhân thế xưa nay luôn là như vậy: Nơi nào có áp bức, nơi đó có đấu tranh. Tiên môn tu hành chèn ép phàm gian, phản kháng của người phàm luôn tồn tại, chỉ là ngàn vạn năm qua, bọn họ đều không có đủ khả năng để phá vỡ trật tự này... Chung quy là người tu hành như chúng ta, càng am hiểu cách thức giết người hơn. Nhưng đợt phản kháng từ phía dưới, cũng không chỉ đến từ phàm nhân, xem qua bản báo cáo này đi."
Nữ nhân tiếp nhận báo cáo mà sư huynh ném tới, lật từng trang, dành một chút thời gian xem kỹ, cười nói: "Có người chấp bút thay."
"... Là tiểu tử Chu Tần kia, hắn ta là Thái tử của một nước, mời vài vị văn nhân đại thần mài mực cũng chẳng có gì kỳ lạ, mấu chốt là nội dung bên trong quả thực thú vị."
Nữ nhân ném báo cáo sang một bên: "Có gì thú vị Chẳng qua là tiếng rên rỉ của kẻ bị cưỡng bức mà thôi, chuyện thường tình trong cuộc sống, chẳng qua là đổi cách nói, uyển chuyển hơn một chút."