Nghe Vương Lục nói đến đây, Thất Tinh Chưởng môn bỗng chạnh lòng, đúng vậy, nếu không phải vì lý tưởng của bản thân, hắn đã sớm tìm đến một đại môn phái nào đó nương tựa, ngoan ngoãn làm chó săn vài năm, ắt sẽ có phần thưởng, chỉ là...
Vương Lục không cho hắn thời gian để ôn lại chuyện xưa, cười nói: "Chắc là vì tự do gì đó, thà làm chúa tể một phương còn hơn làm chó săn cho người khác. Thế là mới có Thất Tinh môn ngày hôm nay. Nói thật lòng, Thất Tinh môn phát triển cũng không tệ, nếu ngươi gia nhập đại môn phái, với tư chất của ngươi, chưa chắc đã có được tu vi như ngày hôm nay."
"Khà khà." Thất Tinh Chưởng môn cười gượng hai tiếng, trong lòng cũng phải thừa nhận lời của đối phương rất có lý.
"Cho nên mới nói, có lý tưởng là chuyện tốt. Nhờ có lý tưởng, ngươi mới có được tu vi như ngày hôm nay, có thế lực của riêng mình, tuy không thể so sánh với những nhân vật phong vân trên Tu Tiên giới, nhưng cũng tốt hơn vô danh tiểu tốt gấp trăm ngàn lần, đúng chứ? Nhưng mà, lý tưởng của ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi."
Trong lúc nói chuyện, vừa vặn bên đường có một thôn dân vội vã đi qua, Vương Lục kéo hắn lại, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Ngươi tu tiên vì cái gì?"