"……" Một tràng lý lẽ, hoàn toàn khiến bà chủ hồ đồ. Thiếu nữ đập đầu nhẹ nhàng vào khung cửa, cho đến khi khung cửa kiên cố bị đập rạn nứt, vẫn không thể hiểu rõ.
Đúng là không hiểu gì cả.
Vương Lục nói: "Cho nên, hãy thu hồi lòng trắc ẩn rẻ mạt kia đi, chúng ta thường nói thiên địa bất nhân, coi vạn vật như cỏ rác, nếu đã ở trong hồng trần cuồn cuộn không cách nào thoát khỏi thì cũng đành, nhưng một khi đã bước chân lên Tiên đồ thì nên dùng tầm mắt cao hơn để nhìn nhận tất cả. Bách tính ngu muội, như vậy Thiên đạo đã định sẵn bọn họ sẽ bị người ta ức hiếp, bóc lột. Nếu không có ai ức hiếp bọn họ, ngược lại là một loại lãng phí. Thất Tinh môn làm rất tốt, thành công diễn tròn vai trò quan trọng trên chuỗi thức ăn. Theo ta thấy, Thất Tinh môn cùng những môn phái tương tự khác, giống như một đám người nông dân cần mẫn thu hoạch lúa mạch trên cánh đồng."
"Ta khinh, nông dân cần mẫn thu hoạch, ngươi..." Bà chủ quả thực muốn dùng đầu húc đổ cả bức tường, bị Vương Lục nói một tràng khiến nàng rối loạn đầu óc!
"Đây là sự thật..." Vương Lục nói, thở dài: "Vấn đề duy nhất là, là người gặt hái, Thất Tinh môn thật sự là quá kém cỏi."