Nói xong, hắn khẽ vẫy tay, Văn Bảo cảm thấy trước mắt tối sầm, một tờ giấy vàng đã nằm trong tay hắn, trên đó liệt kê ra một số quy tắc, cũng không có gì xa lạ.
Đầu tiên là một số quy tắc chung, ví dụ như chủ khách hai bên phải tôn trọng lẫn nhau, khi gặp phải mâu thuẫn tranh chấp thì nên giải quyết bằng cách hòa giải, cố gắng hết sức tránh xung đột.
Tiếp theo là những quy tắc bất thành văn khi xử lý một số vấn đề nan giải, ví dụ như khi tìm thấy dị bảo ở địa phương nào đó, bên khách không được tự ý cất giấu, phải báo cho chủ phương biết, đồng thời bên chủ có quyền ưu tiên mua lại, nếu như khách phương có nhu cầu đặc biệt với dị bảo đó thì phải trả một cái giá nhất định để cạnh tranh mua với bên chủ...
Những điều này đều là quy tắc được đặt ra sau khi Vạn Tiên minh được thành lập, vì để hòa giải những xung đột giữa các môn phái, mà hiện nay, sau một thời gian dài phát triển, những quy tắc này đã được bổ sung và hoàn thiện, trở thành một môn học vấn cực kỳ phức tạp, chỉ là khi vận dụng thực tế thì thường thường bị quy tắc nắm đấm là chân lý đập cho tan nát. Không biết Thất Tinh môn này đã học lỏm được bộ quy tắc này từ đâu, thế mà cũng ra ngô ra khoai.
Văn Bảo xem qua đại khái một lượt, cam đoan sẽ nghiêm túc tuân thủ, sau đó quan sát phản ứng của đối phương, tu sĩ kia dường như chỉ là không kiên nhẫn, chứ không hề hoài nghi thân phận của hắn... Xem ra là hắn đã nghĩ nhiều rồi, tu sĩ của những môn phái hạ cửu lưu hẳn là không có tu vi cao như vậy, có thể nhìn thấu lai lịch của hắn. Nếu như đổi lại là đệ tử Trúc Cơ của Thịnh Kinh tiên môn, chỉ sợ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra hắn là đệ tử của Linh Kiếm môn.