Chỉ cần bất ngờ bắn ra một cái, cho dù là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ cũng khó lòng né tránh chứ đừng nói là ngăn cản. Huống hồ tên tiểu tử này tuổi còn trẻ như vậy, làm sao có thể đạt tới Luyện Khí trung kỳ?
Chỉ cần hắn chết, mình có thể đổ hết tội lỗi là do trời phạt. Tuy rằng đám thôn dân, nhất là lão già họ Vương kia có thể sẽ bất mãn, nhưng dưới uy hiếp của trời phạt, xem còn ai dám nói năng gì nữa?
Chu tiên sinh cười lạnh, nhìn Vương Lục như nhìn một kẻ sắp chết. Thế nhưng, đúng vào lúc này, hắn bỗng nhiên phát hiện...
Ánh mắt của thiếu niên kia vẫn trong veo như trước, nhìn thẳng vào hắn, khóe miệng còn lộ ra nụ cười khinh miệt như đã sớm biết trước mọi chuyện. Ngay sau đó... Một bàn tay thon dài như có thần lực, đã chặn ngay trước cổ họng, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy Thất Tinh Thấu Cốt Đinh, thân thể khẽ chấn động.
Cây đinh có lực đạo đủ để xuyên thủng cả tảng đá, vậy mà lại bị chặn lại dễ dàng như thế!