Bà chủ cũng không có ý định để hắn trả lời, chẳng bao lâu sau đã tự mình nói ra đáp án: "Kết quả là trong số một trăm vị thiên tài kia chỉ còn lại mười người là chúng ta đây! Ngươi đoán xem, năm đó địa vị của mười người chúng ta như thế nào?"
Nói đến đây, Vương Lục chỉ cần dùng đầu gối cũng có thể đoán ra đáp án.
Quả nhiên...
"Ngay cả Phong Ngâm, người có thiên phú cao nhất trong số chúng ta, năm đó cũng chỉ thuộc nhóm trung bình khá trong số một trăm người đó, còn kém xa những người xuất sắc nhất, còn đám người Lưu Hiển, Chu Minh thì càng không cần phải nói!"
Vương Lục kinh ngạc thốt lên: "Nói như vậy, chẳng phải thiên phú của ta còn hơn cả Chưởng môn hiện giờ sao? Ha ha, thật là vinh hạnh."