Đối với Vương Lục đã trải qua hai năm tắm thuốc, Vô Tướng Kiếm Cốt hơi có chút thành tựu, sắp sửa hoàn thành Đoán Thể kỳ thì thứ còn thiếu cũng chỉ là một bước cuối cùng kia, tuy nói có rất nhiều người bị hạn chế bởi ngộ tính, phải dừng lại rất lâu ở cửa ải này, nhưng đương nhiên Vương Lục sẽ không khiến người ta thất vọng, khi nội khí của chủ quán hoàn thành một chu thiên vận hành, hắn liền nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối.
Chủ quán nắm chặt tay Vương Lục, cảm nhận được hơi thở của hắn ngưng trệ trong nháy mắt, không khỏi cười nói: "Thấy được gì rồi?"
"Đường." Vương Lục nhắm chặt hai mắt, khẽ nhíu mày, "Rất nhiều con đường."
"Ồ, thông đến nơi nào?"
"Không thấy rõ, mỗi một con đường đều kéo dài đến nơi xa xôi mà tầm mắt không thể nhìn thấy, cuối con đường vẫn là một màn đêm."