Trong khi Thục Sơn hân hoan ăn mừng chiến thắng, cũng có không ít người chìm trong u ám.
Đỗ Vô Hận, Vi Thiên Đê và Đặng Nhất Tiếu ba người trở về doanh trại Lôi Đình Bảo, nhìn Hoàng Hám Sơn sắc mặt cứng ngắc, trong lòng ít nhiều hổ thẹn.
Họ thân là thế hệ có hy vọng nhất, lại không thể hoàn thành sứ mệnh dẫn dắt Lôi Đình Bảo tiến vào Cửu Thiên, ngược lại dừng bước ở vòng thứ hai, nỗi hổ thẹn trong lòng tự nhiên khó mà diễn tả.
Nhưng Hoàng Hám Sơn vốn luôn nghiêm khắc, lại phá lệ không hề trách cứ nửa lời về thất bại này, chỉ khẽ nói một tiếng: "Các ngươi vất vả rồi."
"Sư tôn..." Đỗ Vô Hận dường như muốn nói gì đó.