"Ta biết mà, vẫn là hai ta tốt nhất, mấy sư huynh đệ của ta người thì bị thương, kẻ thì bệnh, vẫn là giao tình cùng nhau vào sinh ra tử của chúng ta mới gọi là bạn bè! Để ta nói cái gì gọi là bạn bè, chính là một người sang một người hèn, giao tình mới thấy, một người chết một người sống, mới thấy giao tình..."
Sở Lương cùng Phổ Thiện lướt qua vùng đồng bằng ở độ cao thấp, trên đường bay song song, Phổ Thiện duy trì tần suất nói liên tục như thường lệ, khiến não Sở Lương không ngừng rung động.
Hắn sở dĩ đi theo, là vì trong Vân Khuyết Tự thực sự không có ai nguyện ý cùng Phổ Thiện đến làm trinh sát, nhưng Phổ Thiện hòa thượng trước đó đã bị bỏ rơi một ngày, ở đó đáng thương hề hề.
Sở Lương cảm thấy áy náy, cũng có chút không yên tâm người khác dò đường, lúc này mới miễn cưỡng cùng Phổ Thiện ra ngoài một chuyến.
Sau đó liền có chút hối hận.