"Tuyệt quá, tuyệt quá, tuyệt quá rồi, ta lang thang cả ngày ở đây cuối cùng cũng gặp được người quen. Các ngươi không biết đâu, sư huynh đệ đồng môn đều nói nhiệm vụ trinh sát này nhất định phải trí dũng song toàn, anh dũng cơ trí mới có thể đảm nhiệm, nhất trí tiến cử ta đến. Ta một mình ở trong mảnh đất hoang này lắc lư cả ngày, ở giữa trừ việc đánh nhau một trận ra thì chẳng làm gì cả, chán chết đi được, gặp được các ngươi thì tốt rồi..."
Sở Lương tự nhiên sẽ không ra tay với Phổ Thiện hòa thượng, cho dù có muốn Hồn Tinh đến đâu, cũng không thiếu một viên này. Phổ Thiện hòa thượng cũng không hề đề phòng, cứ thế ngồi xuống cùng mấy người Thục Sơn, mở miệng là một tràng thao thao bất tuyệt.
Nghe hắn ở đây trút bầu tâm sự về nỗi ấm ức cả ngày, mấy người Sở Lương liếc nhìn nhau, trong lòng đều không khỏi dâng lên ý nghĩ "Hay là dứt khoát giết hắn đi, không vì Hồn Tinh cũng vì muốn được yên tĩnh".
Sở Lương nghiêm túc hoài nghi, mấy đồng đội ở Vân Khuyết Tự sở dĩ phái Phổ Thiện ra làm trinh sát, là vì nếu để hắn ở bên cạnh, thật sự quá tra tấn người khác...
Thấy hắn không có ý dừng lại, Sở Lương vội vàng lên tiếng cắt ngang: "Ngươi cả ngày hôm nay đều ở khu vực này sao?"