Bị Hổ Yêu kia xách trong tay, Bạch Vương Tiêu cũng nghe loáng thoáng đại khái, dường như Hổ Yêu này trước đó từng bị một Sở Lương khác đánh trọng thương, nên trong lòng vẫn còn tức giận. Hắn lập tức nhíu mày, ngươi có thù với Sở Lương thì tìm hắn mà trút giận, gây sự với ta thì tính là bản lĩnh gì? Hắn đây là thay Sở Lương gánh tai ương rồi.
Vừa rồi hắn bị Hổ Yêu đánh bay, chỉ là do bất ngờ không kịp phòng bị nên mới trúng chiêu. Thực tế tu vi của hắn vượt xa Hổ Yêu, sao có thể không phải là đối thủ của nó? Hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Bạch Vương Tiêu cũng không nhường nhịn đối phương nữa.
Cổ hắn bạch quang chợt lóe, thân hình đột nhiên hóa thành hư vô, tựa như trong suốt, móng vuốt Hổ Yêu lập tức vồ vào khoảng không. Thân thể Bạch Vương Tiêu thoát ra, trở tay tung một chưởng.
Ầm! Hổ Yêu bị chưởng này đánh cho hộc máu bay ngược ra xa, thân hình đồ sộ tựa như diều đứt dây.
"Hừ." Bạch Vương Tiêu cười lạnh một tiếng, nhếch mép nói: "Ta, Sở Lương, hành sự xưa nay vốn kiêu ngạo, đám Yêu tộc các ngươi là cái thá gì mà cũng dám cản đường ta? Có bản lĩnh thì gọi đám Yêu vương các ngươi tới đây tìm ta, ta muốn xem thử chúng làm gì được ta!"