"Vậy thì lại tốn thêm mấy trăm năm." Bạch Vương Tiêu kiên định nói: "Chúng ta phải rời đi, chúng ta sống được đến ngày nay, chính là vì đủ cẩn thận. Nếu tham luyến sự yên ổn nhất thời, chúng ta đã chết từ ba nghìn năm trước rồi."
"Việc này..." Hắc Vương Tiêu dường như vẫn chưa cam lòng.
Ngay lúc này, trong không gian dưới lòng đất đột nhiên vang lên giọng nói của một người khác.
"Nó nói đúng, các ngươi quả thực nên rời đi."
Một thanh niên mặc cẩm y từ trong bóng tối bước ra, hai con Quỷ Tiêu lại không hề hay biết sự tồn tại của hắn.