"Không có oan khuất." Liêu Nguyệt Tiên đột nhiên cắt ngang lời nàng.
Lời này vừa thốt ra, bầu không khí trở nên im lặng.
Một lát sau, chính ả lại nói: "Năm đó ta quả thật có tư tình với người Ma Môn, đó không phải là lời đồn."
Nói rồi, ánh mắt ả xa xăm, hồi tưởng lại: "Ta chỉ là không ưa Nhan Anh Lạc, ả từ khi sinh ra đã cướp đi tất cả của đệ tử Nam Âm Phường chúng ta, ái mộ, ủng hộ, vị trí thủ tịch, phường chủ, đại đạo... Cái gì cũng là của ả."
Năm ngón tay của Liêu Nguyệt Tiên nắm chặt, "Ta nhiều năm như vậy, chính là muốn từ trong tay ả đoạt lại những thứ thuộc về ta! Sao lại có đạo lý mọi thứ đều thuộc về ả!"