Định Sơn Hầu ngồi ngay ngắn trên lưng chừng núi, mặt mày tươi rói, chờ đợi tiết mục tuần diễn bắt đầu.
Hắn khoác cẩm bào trắng muốt, tóc mai điểm râu, tướng mạo thanh nhã. Điểm này tiểu Hầu gia giống hắn, Định Sơn Hầu phủ một mạch kế thừa dung nhan tuấn tú quả thực không kém.
Bách tính trong Nam Quan Thành đều biết Định Sơn Hầu say mê tầm tiên cầu đạo, số lần có thể gặp hắn không nhiều, cho nên không ít người tần ngần ngó nghiêng về phía này.
Định Sơn Hầu sau rèm châu nhìn xuống biển người phía dưới, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Phàm nhân?