Giờ phút này bước chân của Vương Kiến có chút lay động đi tới: “Không nên gấp, nguy hiểm còn chưa được giải trừ, Trần Hạo, lập tức tìm kiếm xung quanh, nhìn xem còn có tung tích của người nhện trước đó hay không, nếu như tìm được, có cơ hội lập tức nổ súng, Trịnh Công ngươi phụ trách cảnh giới bốn phía, Lý Dịch, lần này may mà có ngươi, bằng không những người chúng ta xong đời, ngươi bây giờ còn có thể động sao?”
“Không có vấn đề gì.”
Lý Dịch hoạt động thân thể một chút, ngoại trừ cơ bắp bị thương, một số vị trí bị bầm tím đại khái là không việc gì.
“Thật xin lỗi, hiện tại ta bị thương, hành động có chút không tiện, ngươi có thể đi chuyển Hà Hùng và con gấu kia lên trên xe không? Mùi máu tươi ở nơi này quá nặng, chúng ta không thể ở lại chỗ này, phải mau chóng rời khỏi khu vực này.” Vương Kiến vịn ngực, mồ hôi lạnh trên mặt mồ hôi toát ra, hiển nhiên bị thương không nhỏ.
Dù sao hắn cũng không có quần áo làm từ da cầu long, cứng rắn chống lại công kích của con gấu người một chút cũng không dễ chịu chút nào. “Chuyện nhỏ, chỉ cần mọi người không sao là được.”