Lý Dịch nhìn hắn một cái, nói: "Hoàn toàn chính xác, không có các ngươi hiệp trợ, ta không bắn giết được con sinh vật siêu phàm này, nhưng đồng dạng, không có mấy phát súng đó của ta, các ngươi cũng đều xong đời, đây là sự thật, đã như vậy, vậy thì công bằng một chút, một người một nửa, như thế nào?"
"Phân một nửa? Chỉ là một người tu hành Linh Cảm Cảnh, đừng tưởng rằng cầm một cây súng ngắm thì rất lợi hại, trước mặt linh giác chúng ta, ngươi cái rắm cũng không bằng, muốn tranh sinh vật siêu phàm với chúng ta, ngươi đủ tư cách sao? Để cho lão đại Trương Lôi của các ngươi đến còn tạm được."
Đỗ Minh Phương quát lớn, không sợ đắc tội Lý Dịch và Trịnh Công chút nào.
Dù sao chỉ là cảnh sát bình thường, thực lực cũng rất bình thường, đắc tội thì đắc tội thôi.
Vương Vũ thấy tình cảnh này cũng lập tức nói: "Ba người các ngươi, đi khiêng thi thể sinh vật siêu phàm đi, chuẩn bị rút lui khỏi khu phố hoang, lần này nhiệm vụ săn giết đã hoàn thành, chúng ta phải trở về tĩnh dưỡng một thời gian chờ lần sau có cơ hội lại tổ đội đi ra."