“Ngươi quả nhiên đã trưởng thành rất nhiều, khác hoàn toàn với lần đầu tiên ta gặp ngươi ở phế thành.” Vương Kiến không nhịn được mà cảm khái, hiện tại Lý Dịch đã có một loại khí khái của đại nhân vật.
Lúc này Trịnh Công mở miệng nói: “Lý Dịch, cái gọi là vô công bất thụ lộc, ngươi trợ giúp chúng ta không cầu báo đáp, chúng ta cũng không thể mặt dày tiếp nhận lợi ích của ngươi, chuyện ta có thể làm không nhiều lắm, chỉ có thể giúp ngươi một vài việc nhỏ, không phải là ngươi được cục điều tra khen thưởng một tòa cao ốc sao? Ta biết tòa cao ốc kia, để đó không dùng nhiều năm, ngươi muốn vào ở cần tốn một ít thời gian và tinh lực chỉnh đốn mới được, ta có một người thân là làm trang trí, ngươi giao chuyện này cho hắn, cam đoan cho ngươi ở một cách thanh thản ổn định.”
Nói xong, Trịnh Công gửi cho Lý Dịch một số điện thoại.
“Được, cảm ơn, lát nữa ta sẽ liên lạc với hắn.” Lý Dịch tỏ vẻ cảm kích.
Quả nhiên, nhiều người nhiều con đường, có mấy đồng đội đáng tin cậy, sau này ở thành phố Thiên Xương làm cái gì cũng thuận tiện hơn một chút.