Bích họa vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.
Xương khô trước sau như một, tay nặn bảo ấn, ngồi ngay ngắn trên đài sen, thần thái tường hòa, tự tiếu phi tiếu.
“Mẹ kiếp, thật đúng là vô dụng.”
Lý Dịch không nhịn được mắng một câu, giờ khắc này không thể không tin được loại súng bắn tỉa m200 siêu phàm trong tay mình thật sự không có biện pháp đánh nát mặt thứ nghi là kỳ vật bích họa này.
Không cách nào đánh nát, vậy thì không cách nào phá hủy, nói cách khác ảo cảnh bao phủ tòa nhà này vẫn còn duy trì, đám người đại đội trưởng Trương Lôi vẫn bị vây ở trong đó, không có cách nào thoát khốn.