Ra ngoài quán trọ, Dương Nhạc đang đứng chờ.
Thấy Ninh Dạ, y nói: “Ninh sứ.”
Ninh Dạ nhìn xung quanh một hồi: “Ngự Phong Tử đâu?”
“Hắn đi thu xếp chuyện Thường Vũ Yên.” Dương Nhạc trả lời.
Ninh Dạ nheo mắt lại: “Ngươi có chắc không phải hắn đi mật báo không?”
Trong lòng Dương Nhạc căng thẳng, vội vàng nói: “Ngự Phong Tử là người thông minh, chắc không phạm sai lầm ngu xuẩn vậy đâu.”
“Hừ, ta cũng chẳng sợ hắn phạm sai lầm đó.” Ninh Dạ cố ý nói: “Dương Nhạc, ngươi tới các cửa hàng xung quanh xem có nội đan Huyền Không Cổ Xà không, có bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.”
Dương Nhạc ngơ ngác, Ninh Dạ cần nội đan Huyền Không Cổ Xà làm gì? Nhưng hắn biết không nên tùy tiện hỏi chuyện của cấp trên, lập tức đáp ứng
Ninh Dạ cho Dương Nhạc lui, ra phía ngoài.
Rẽ trái, lượn phải, tới một gian phòng nhỏ.
Đi dạo trong Vô Thiên thành.
Y có vẻ rất nhàn nhã, mỗi khi tới cửa hàng nào là vào xem một chút, cứ thế đi loanh quanh một lúc là tới một gian phòng nhỏ, trực tiếp đi vào, trong phòng là đám người Điền Viễn Trung, thấy Ninh Dạ, bọn họ cùng hành lễ.
Ninh Dạ đã chuẩn bị cho Vân Tuyệt môn một nhiệm vụ gian khổ, ‘nhất định phải dựa vào mình mới có thể đặt chân trong Vô Thiên thành’, cho nên vị môn chủ tương lai Điền Viễn Trung cũng không thể không dựa vào Ninh Dạ, bằng không, chỉ mình hắn chắc chắn không thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Ninh Dạ không nhiều lời, trực tiếp thay đổi dung mạo cho bản thân trước mặt mọi người: “Từ nay trở đi ta tên là Vân Trung Khách, là trưởng lão của các ngươi, bây giờ mọi người theo ta ra ngoài.”
Những đệ tử Mộc Khôi tông này được phái tới các nơi làm gián điệp, tuy thực lực không ra sao nhưng đầu óc lại cực kỳ xuất sắc, không ai nhiều lời, đồng thời theo Ninh Dạ ra khỏi gian phòng.
Điền Viễn Trung đã đoán ra vài thứ, hạ giọng hỏi Ninh Dạ: “Vân trưởng lão, có phải đi giết người không?”
Điền Viễn Trung tâm tư linh hoạt, Ninh Dạ thay đổi thân phận và tên họ, hắn cũng trực tiếp xưng hô theo tên giả, không nhắc tới thân phận thật sự.
Ninh Dạ ừ một tiếng: “Đúng là muốn giết người nhưng không cần sốt ruột, trước tiên là tìm thêm người, khuếch trương môn phái.”
“Đi đâu tìm?”
“Chợ người.”
Chợ người chính là nơi buôn bán nhân khẩu.
Vân Tuyệt cổ địa nằm giữa hai châu, là một con đường tự nhiên rất quan trọng, chẳng qua cổ địa hoang tàn hiểm ác, vì vậy lái buôn đều đi vòng qua. Nhưng áp lực sinh sống khổng lồ khiến cho lúc nào cũng có thương nhân bí quá hóa liều, đi qua Vân Tuyệt cổ địa thử vận may.
Có kẻ tốt số không gặp gặc cướp gì, tiết kiệm được đường đi, cũng tiết kiệm được đại lượng chi tiêu, nhưng cũng không thiếu người xui xẻo.
Đối với loại người vô pháp vô thiên trong Vân Tuyệt cổ địa này, ngoại trừ số ít tài nguyên như Ô Linh thảo thì đám lái buôn này chính là tài nguyên lớn nhất ở đây.
Bọn họ không chỉ cướp hàng mà còn cướp người.
Những người bị cướp sẽ bị kéo tới chợ người buôn bán.
Chợ người của Vô Thiên thành nằm ở phía bắc thành, đám người tới đây, chỉ thấy trong bãi xếp đầy lồng sắt, trong lồng đều là người.
Có người thường, cũng có tu sĩ.
Phía ngoài là đại lượng tu sĩ ngoài vòng pháp luật đang vây quanh đám buôn nô lệ, cò kè mặc quả.
“Người anh em nghe ta nói này, tốt xấu gì thì đây cũng là tu sĩ cảnh giới Hoa Luân, ngươi trả có tí linh thạch như vậy, có phải keo kiệt quá không?”
“Tu sĩ Hoa Luân thì sao? Thực lực càng mạnh, giữ bên cạnh thì mầm họa càng lớn.”
“Chẳng phải đã bố trí cấm chế rồi à?”
“Chính vì bố trí cấm chế nên thực lực mới suy giảm, bây giờ còn chẳng bằng cảnh giới Tàng Tượng. Vạn nhất có hôm nào cấm chế nới lỏng, người gặp xui vẫn là ông đây cơ mà.”
“Nhưng cũng có thể bán cho môn phái của hắn mà.”
“Bán thế nào? Ông đây mà đưa người tới đó, còn chưa cầm được tiền thì người ta đã xách mất cái đầu rồi. Thôi đi, đều là người lão luyện cả mà, ngươi không cần lấy mấy chuyện đó ra dụ dỗ ta. Ta ấy à, thôi cứ mua mấy mỹ nữ đem về cho sung sướng.”
Những cuộc đối thoại như vậy có ở khắp nơi.
Có lẽ chính vì vậy, trong chợ người này, giá của tu sĩ lại không bằng mỹ nữ bình thường.
Dù sao muốn khống chế một tu sĩ cũng phải tốn công tốn sức.
Ninh Dạ trực tiếp nói: “Tìm người thường có tiềm lực tu hành, trực tiếp mua.”
Tiềm lực tu hành?
Điền Viễn Trung nhìn Ninh Dạ một hồi.
Mua người thường có tiềm lực tu hành, nguyên nhân thì đương nhiên hắn hiểu. Nhưng vấn đề là một tu tiên giả muốn tu luyện có thành tựu cũng cần bồi dưỡng mấy chục, mấy trăm năm. Thời gian có mười năm, ngươi bồi dưỡng được gì chứ?
Huống chi còn phải đánh chiếm Vô Thiên thành, bọn họ vốn chẳng có tới mười năm.
Nhưng Điền Viễn Trung hiểu rất rõ địa vị của Ninh Dạ trong lòng Mộc Khôi tông, càng hiểu rõ năng lực của y, vì vậy hắn không hỏi nhiều mà trực tiếp chia người ra, nhanh chóng tìm kiếm.
Bản thân Ninh Dạ lại chậm rãi rảo bước quanh chợ.
Chuyện người thường có tiềm lực tu hành cứ giao cho người của Mộc Khôi tông là được, thư sát ý muốn tìm là thiên tài chân chính như Cố Tiêu Tiêu, tương lai có thể gửi gắm trọng trách.
Người như vậy rất khó tìm, nhưng Ninh Dạ biết nơi này có - vì trước khi đến đây y đã dùng Côn Lôn kính suy tính.
Thời khắc này, đi dọc đường, Ninh Dạ tới trước một lồng sắt.
Trong lồng giam có hai người.
Một thiếu niên gầy gò đen đúa và một cô gái.
Ánh mắt thiếu niên như con báo, quần áo lam lũ, thi thoảng trong cồ họng lại phát ra tiếng gào thét khàn khàn.
Thiếu nữ lại sạch sẽ lạ thường, không dính một hạt bụi, tay cầm một bát nước, đang cho thiếu niên kia uống nước. Bên cạnh cô còn có một quyển sách, sau khi cho uống nước xong lại cầm sách lên đọc.
Nước đục nhưng thiếu niên chẳng hề để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào người ngoài lồng.
Ninh Dạ cất giọng hỏi: “Hai người này bán thế nào?”
Tu sĩ ngoài lồng là một người trung niên đen gầy, lạnh lùng nói: “Hai mươi vạn một người.”
“Đắt thế?” Ninh Dạ nhướn mày: “Cả hai chỉ mới Tàng Tượng mà thôi, nam chỉ mới nhập môn. Bán đắt vậy chẳng trách không ai mua.”
Người trung điên đen gầy nói: “Con bé này là Tàng Tượng đỉnh phong, nhưng rất thông minh, còn là người có thân phận. Thằng bé tuy mới nhập môn nhưng khi ra tay chính thằng nhãi vừa bước vào Tàng Tượng này đã giết một tu sĩ cảnh giới Hoa Luân của chúng ta.”
“Tàng Tượng sơ kỳ giết Hoa Luân?” Ninh Dạ không khỏi kinh ngạc.
Người trung niên cao gầy nói: “Đương nhiên còn có rất nhiều nguyên nhân, không phải chỉ vì thực lực của nó. Nhưng thằng nhóc này cũng khá hung hãn, đồng bọn của chúng ta sơ ý, đánh gãy hết xương cốt toàn thân của nó, tưởng nó chết rồi, không ngờ bị nó cắn đến chết, nói chung rất cứng đầu. Con bé này cũng không đơn giản, ngươi nhìn xem, nó đang ở trong lồng mà vẫn đọc sách được, người thường làm gì có định lực như vậy.”
“Ném quyển sách vào mà cũng là vốn liếng tăng giá à?” Ninh Dạ thấy buồn cười.
Người trung niên đen gầy không buồn để ý: “Ngươi cứ tùy tiện ném cho con bé một quyển sách, bảo nó xem một lượt, nó có thể đọc làu làu.”
“Ồ?” Ninh Dạ nhìn về phía cô bé.
Cô bé nhẹ nhàng gật đầu: “Ta không thể nhìn một lần mà đọc làu làu, nhưng nhìn hai ba lần thì có thể.”
Ninh Dạ vui vẻ: “Ngươi bình tĩnh nhỉ?”
Cô gái trả lời: “Giá hai mươi vạn là ta đề xuất.”
“Ồ? Vì sao?” Ninh Dạ đã thấy hứng thú.
“Bán cho người biết hàng.” Cô bé nói.
Ninh Dạ cười: “Ngươi không muốn về nhà?”
Cô bé khẽ lắc đầu, không nói một lời.
Ninh Dạ nhìn cô: “Các ngươi tên là gì?”
Cô gái trong lồng nhìn về phía Ninh Dạ: “Cậu ta tên là Thư Lang, ta tên là Thư Vô Ninh.”
Ninh Dạ: “Thư Lang? Ngươi đặt tên cho hắn à?”
Thư Vô Ninh khẽ gật đầu: “Vốn dĩ ta tên là Thư Vô hạ, khi ra đời, mẫu thân khó sinh mà chết. Sau đó tỳ nữ chăm sóc cho ta, hạ nhân, sáu người lần lượt mất mạng, thậm chí cả vị tiên sinh dạy học cho ta cũng trượt chân rơi xuống nước mà chết. Lúc mười tuổi, nơi ta ở gặp đại hạn, mười bốn tuổi thân phụ ra ngoài bị tập kích trọng thương, không chữa nổi mà chết. Đại nương cho rằng từ nhỏ ta đã không may mắn nên đổi tên cho ta là Vô Ninh. Sau đó đại nương phái ta theo đôi buôn, nói là muốn rèn luyện ta.”
“Sau đó gặp chuyện này?” Ninh Dạ cười nói.
Thư Vô Ninh trả lời: “Thật ra không phải mẫu thân ta khó sinh mà chết, là bị đại nương của ta hại chết. Những tỳ nữ, hạ nhân, tiên sinh dạy học kia, có người không muốn hại ta nên bị đại nương hại chết, có người muốn hại ta nên bị ta giết chết. Cái chết của phụ thân cũng là vì phát hiện âm mưu của đại nương, bị bà ta ra tay trước một bước. Thậm chí đội buôn bị tập kích lần này cũng là do bà ta bí mật báo đường đi của chúng ta cho Vô Thiên thành.”
Cái gọi là thiên tai, không may mắn, thật ra đều là nhân họa.
Nhưng khi cô bé nói những câu này, giọng nói điềm tĩnh, hoàn toàn không có ý oán hận.
Ninh Dạ mỉm cười: “Ngươi vừa nói trong số những tỳ nữ hạ nhân, có một số người bị ngươi giết chết?”
Thư Vô Ninh trả lời: “Bọn họ mà không chết, ta sẽ chết.”
“Khi đó ngươi bao tuổi?”
“Ta ra tay lần đầu khi tám tuổi, lần cuối cùng ra tay thì mười bốn tuổi.”
“Bây giờ thì sao?”
“Mười sáu.”
Ninh Dạ vui vẻ: “Đúng là một cô bé không đơn giản, nhưng đáng tiếc, dẫu sao cũng không tránh được tính toán của đại nương nhà ngươi.”
Thư Vô Ninh khẽ lắc đầu: “Không phải ta không tránh được tính toán của bà ta, nhưng đây là kế hại người của bà ta, cũng là phương pháp bỏ trốn của ta. Không làm như vậy, ta không thể trốn thoát.”
“Bây giờ ngươi đang trong lồng giam mà cũng coi là trốn thoát à?”
“Ta có dung mạo, có tư chất, còn có thân phận người thừa kế duy nhất của Lâm Lang Thư gia, vẫn có giá trị với rất nhiều người.”
“Hóa ra là Lâm Lang Thư gia... Ngươi là người thừa kế duy nhất?”
“Đại nương có con, đã bị ta hạ độc chết.”
Hóa ra là thế, Ninh Dạ đã hiểu: “Tức là ngươi cố ý rơi vào cảnh này?”
“Không còn lựa chọn nào khác, ta giết con trai bà ta, bà ta không đợi được nữa.” Thư Vô Ninh trả lời: “Đành phải hy vọng gặp được quý nhân ở đây.”
“Vô Thiên thành chỉ có tội nhân, không có quý nhân.”
Thư Vô Ninh cúi đầu nhìn thiếu niên, nhỏ giọng nói: “Chỉ cần ngươi có giá trị, tội nhân cũng có thể là quý nhân.”
Ninh Dạ nhìn thiếu niên, đột nhiên búng tay một cái, đánh vào người thiếu niên,, thiếu niên kêu rên đau đớn.
Một giọt máu tươi bay ra, rơi xuống đầu ngón tay của Ninh Dạ.
Ninh Dạ cảm thụ tỷ mỉ, nói nhỏ: “Yêu huyết... hóa ra là một tên bán yêu, chẳng trách ngươi giữ hắn lại... Đúng là hai thiên tài. Ta muốn hai người này.”
Vừa nói xong, một giọng nói vang lên phía sau.
“Ta muốn hai người này.”