TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 137: Ra tay

Lạc Cầu Chân có một điểm tốt, đó là đủ kiên trì.

Có lẽ đây là bệnh chung của người thông minh trong thiên hạ.

Hắn kiên trì với lòng tin của bản thân.

Kiên trì với lòng tin - đây là một phẩm chất mà người làm việc nên có, chỉ khi kiên trì với lòng tin mới trở nên kiên định.

Chính vì vậy, bất luận Ninh Dạ khiến hắn chấn động tới mức nào, hắn vẫn luôn tập trung vào Ninh Dạ.

Sau khi thăng cấp, hàng ngày Ninh Dạ vẫn đến gặp Triệu Long Quang, xin một chút yêu huyết.

Muốn đột phá từ Tàng Tượng đỉnh phong lên Hoa Luân vẫn cần có thời gian tích lũy nhất định, những bảo bối như tinh huyết yêu nguyên, lúc nào cũng hữu dụng.

Lạc Cầu Chân quan sát kỹ mỗi động tác, mỗi ánh mắt của hắn, tiến hành phân tích cẩn thận, chỉ hy vọng tìm ra bất cứ manh mối nào trong đó.

Vì chuyện này, thậm chí hắn còn liệt kê lại mọi cử chỉ hành động của Ninh Dạ, tiến hành phân tích.

Ngay cả Phong Đông Lâm cũng chẳng nhìn nổi chuyện này, hắn nói: “Cầu Chân, ngươi cố chấp quá đấy, Ninh Dạ chỉ đang trêu chọc ngươi thôi. Thời gian vừa qua ngươi muốn đối phó với hắn nên đã làm lỡ rất nhiều chuyện. Thần cung rất lớn, có rất nhiều vụ án...”

“Nhưng gộp tất cả lại cũng chẳng quan trọng bằng chuyện này.” Trong mắt Lạc Cầu Chân đã gằn lên tơ máu.

Tinh thần của hắn hơi uể oải, để tìm ra sơ hở trong hành động của Ninh Dạ, hắn đã tiêu tốn quá nhiều tâm huyết.

Thấy hắn như vậy, Phong Đông Lâm thở dài: “Thôi được, nếu ngươi nhất quyết cố chấp như vậy thì cứ tiếp tục đi, đằng nào mọi chuyện cũng sắp kết thúc rồi.”

Cái gì?

Lạc Cầu Chân đờ ra.

Phong Đông Lâm nói: “Thái Âm môn đã đưa đề xuất lên đại điện chủ dẫn Triệu Long Quang về Thái Âm môn.”

“Sao lại gấp như vậy?” Lạc Cầu Chân không hiểu.

“Chẳng phải vì tên Ninh Dạ kia à... Ngươi nghĩ Thái Âm môn không biết chuyện ngày ngày hắn xin yêu huyết ư? Ngày nào Triệu Long Quang cũng cho hắn yêu huyết nên yêu lực bản thân giảm sút, thân thể suy yếu, yêu nguyên bất ổn. Thái Âm môn cực kỳ bất mãn về chuyện này, họ nói nếu cứ tiếp tục như vậy một Yêu Thể Hoàn Hảo mà Thái Âm môn khó khăn lắm mới bồi dưỡng được lại sắp bị Hắc Bạch thần cung chúng ta ép khô đến nơi. À đúng rồi, nhắc lại thì chuyện này cũng có liên quan đến ngươi, nếu không phải ngươi cố tình buông lỏng, làm sao Ninh Dạ lấy được nhiều yêu huyết như vậy... đúng là làm lợi cho hắn.”

Lạc Cầu Chân ngạc nhiên, không nói được gì.

Sau khi im lặng một lát, hắn nói: “Nếu đã vậy, để ta giám sát hắn nốt khoảng thời gian cuối cùng này đi. Ta tin chỉ cần Ninh Dạ không từ bỏ, chắc chắn hắn sẽ hành động.”

Ngày hôm đó, Lạc Cầu Chân triệu tập phần lớn nhân lực của Giám Sát đường, tập trung toàn bộ tinh thần quan sát Ninh Dạ.

Không chỉ ở Vấn Thiên sơn mà cả căn nhà của y.

Thế nhưng tất cả mọi hành động của hắn chỉ nhận được một kết quả: Khi không đi xin yêu huyết nữa, hắn lại đóng cửa khổ tu, nói muốn xung kích Hoa Luân trong nửa năm.

Giọng điệu khá ngông nghênh.

Ba ngày sau.

Cuối cùng Thái Âm môn cũng dẫn Triệu Long Quang đi.

Con mồi Triệu Long Quang được thả ở Vấn Thiên sơn hơn một tháng, không câu được cá mà bị lấy mất cả vại tinh huyết, khiến đám người Thái Âm môn giận không nhịn nổi, thầm mắng chửi Hắc Bạch thần cung tham lam vô độ.

Trước buổi tối Thái Âm môn lên đường, Lạc Cầu Chân tập trung hết sức quan sát Ninh Dạ.

Hắn chờ mong Ninh Dạ tìm lý do gì đó lên đường, hay bí mật lẻn đi.

Nhưng sự thật lại khiến hắn bất đắc dĩ.

Ninh Dạ chỉ ở đó, chẳng hề đi đâu. Y chỉ nhìn Triệu Long Quang đi khỏi, thở dài một tiếng, như đang thở dài vì ngày tháng tốt lành đã qua, tiếc nuối vì không kiếm được thêm yêu huyết.

Lạc Cầu Chân dồn hết chú ý vào người Ninh Dạ, cho nên trong mắt hắn không còn ai khác...

————————————

Ngày hôm sau, đại sư huynh sẽ rời khỏi.

Tới lúc hành động rồi.

Cuối cùng cũng có cơ hội chuộc tội.

Doãn Thiên Chiếu nghĩ.

Mấy hôm nay, mỗi ngày mỗi đêm hắn đều thấy hối hận, đau đớn vì hành động trước đây của mình.

Những tâm trạng phức tạp đan xen vào nhau, xung kích ý thức của hắn, cảm giác như một người bị xé thành hai.

Hình ảnh Thiên Cơ môn bị hủy diệt liên tục xuất hiện trong đầu hắn, nương theo đó là cảnh ân ái giữa Thường Vũ Yên và Lý Vân Kim; là nỗi đau khi bị đệ tử thần cung khinh thường, âm thầm chế nhạo, bị vứt bỏ, bị chỉ trích, bị khinh bỉ

Đây là kết cục mà phản đồ nên nhận lấy ư?

Từ xưa tới nay không mấy ai trong Hắc Bạch thần cung coi hắn như người mình.

Sau khi công khai thân phận, hắn chỉ nhận được khinh bỉ và coi thường.

Bọn chúng coi thường hắn, thậm chí đối địch với hắn, coi hắn là loại tiểu nhân.

Bọn chúng qua cầu rút ván, thậm chí ngay cả người phụ nữ mà mình yêu mến nhất cũng rời khỏi mình.

Một lũ tiểu nhân!

Một lũ tiểu nhân vô sỉ ức hiếp người khác!

Doãn Thiên Chiếu gào thét trong lòng, cho dù có lúc hắn lại cảm thấy mê man, luôn có cảm giác dường như ký ức của mình không được chân thực.

Dường như hắn đã quên điều gì đó, những việc từng xảy ra xa xôi như từ hàng ngàn năm trước, khiến cho ký ức mơ hồ, khó mà nhớ lại hết.

Nhưng có một số điều lại cực kỳ rõ ràng.

Ví dụ như... chuyện hắn phải làm sau này.

Trong tâm hải của hắn có một suy nghĩ rất kiên định, đó là hắn nhất định sẽ làm việc này.

Suy nghĩ này chèo chống cho hắn, như trở thành toàn bộ ý nghĩa cho cuộc đời của hắn.

Còn hôm nay chính là thời khắc hành động.

Hắn đã chuẩn bị xong xuôi, bước ra khỏi phòng.

Ngoài phòng vắng lặng, không ai nhìn hắn, không ai chú ý đến hắn.

Nhưng không biết vì sao, Doãn Thiên Chiếu rất nhớ Thường Vũ Yên.

Hắn quyết định đi tới nhìn cô nàng một lần.

Cho dù đây là lần cuối cùng.

Trước cửa Vô Trần hiên.

Doãn Thiên Chiếu gõ cửa phòng Thường Vũ Yên.

Thấy người tới là Doãn Thiên Chiếu, gương mặt Thường Vũ Yên lộ vẻ căm hậm: “Ngươi đến đây làm gì?”

“Vũ Yên... huynh...” Doãn Thiên Chiếu muốn nói điều gì nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Trong lòng có cả ngàn vạn lời, nhưng cứ muốn nói lại thôi.

Hắn chỉ ngơ ngác nhìn Thường Vũ Yên, Thường Vũ Yên thấy hắn không nói câu gì bèn lên tiếng: “Ta với ngươi chẳng còn gì để nói nữa.”

Cô nàng đóng sập cửa phòng lại.

Thời khắc cửa phòng đóng lại, cũng là lúc hoàn toàn ngăn cách Doãn Thiên Chiếu bên ngoài trái tim của cô.

Khoảnh khắc cô đóng cửa lại, Doãn Thiên Chiếu nhìn xuyên qua khe cửa, dường như chứng kiến bóng dáng một nam tử nào đó...

Hóa ra cô có người mới nhanh như vậy à?

Doãn Thiên Chiếu cười khổ lui lại.

Lòng đã chết, còn gì vướng bận?

Hắn bay lên trên trời, phi hành suốt cả chặng đường, nhanh chóng đuổi kịp mục tiêu của mình - hai đệ tử Thái Âm môn đang áp giải xe tù, bên ngoài xe tù còn một người, chính là Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ.

Thấy Doãn Thiên Chiếu bay tới, Công Tôn Dạ ngạc nhiên: “Doãn Thiên Chiếu? Ngươi tới đây làm gì?”

Doãn Thiên Chiếu cúi người thi lễ: “Bái kiến Công Tôn tiền bối, đại điện chủ có lệnh, yêu cầu ngài trở về thần cung, chuyện áp giải sẽ do ta phụ trách.”

“Mệnh lệnh đâu?” Công Tôn Dạ hỏi.

Doãn Thiên Chiếu đã lấy một tấm lệnh bài ra đưa cho Công Tôn Dạ.

Công Tôn Dạ kiểm tra lại thấy không có gì sai sót bèn nói: “Nếu thế ta giao chỗ này cho ngươi. Đi đường nhớ cẩn thận.”

Thấy Công Tôn Dạ đã đi khỏi, Doãn Thiên Chiếu bèn nói: “Mở lồng giam ra.”

Hai đệ tử Thái Âm môn cùng ngẩn ra: “Như vậy đâu có được?”

Doãn Thiên Chiếu không nhiều lời với bọn chúng, trực tiếp vận Lưỡng Nghi Chân Cương hóa thành khói đen vô biên cuốn về phía hai người.

Hai đệ tử Thái Âm môn này chỉ là đệ tử bình thường, đâu phải đối thủ của Doãn Thiên Chiếu, thấy vậy kinh hãi, cuối cùng cũng phản ứng lại: “Ngươi định cướp tù?”

Cả hai cùng phát ra hỏa phù cầu cứu.

Nhưng hỏa phù vừa bay lên trời đã thấy một bàn tay với vuốt nhọn quỷ dị hiện lên giữa không trung, bóp nát hỏa phù, tiếp đó là một người xuất hiện, chính là gương mặt lớn kỳ quái của Chung Nam Quỳ, hắn cười lên quái dị: “Được lắm thằng nhóc, quả nhiên ngươi làm được rồi!”

Không biết đang khen Doãn Thiên Chiếu điều được Công Tôn Dạ đi hay đang khen Ninh Dạ giá họa của Doãn Thiên Chiếu thành công.

Không có Công Tôn Dạ, hai đệ tử Thái Âm môn kia đâu phải đối thủ của Chung Nam Quỳ, chỉ một khắc sau đã thấy gương mặt cả hai vặn vẹo, đã trúng chiêu của Chung Nam Quỳ, bị hắn khống chế, chủ động mở lồng giam.

“Gào!” Triệu Long Quang gào thét điên cuồng lao ra khỏi lồng, xuất trảo đánh về phía Doãn Thiên Chiếu.

Hắn căm thù Doãn Thiên Chiếu đã bán đứng tông môn, cho dù thời khắc này Doãn Thiên Chiếu ra tay cứu viện, hắn cũng không định bỏ qua.

Nhưng công kích còn chưa đến, Chung Nam Quỳ đã cuốn lấy hắn, trực tiếp hút hắn sang: “Đừng kích động, ngươi tưởng Hắc Bạch thần cung dễ lừa vậy sao? Thoát thân trước đã!”

Nói xong đã tóm lấy Triệu Long Quang đang gào thét liên tục, chạy thẳng về phía xa.