TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 135: Tâm linh tương thông

Cừu Bất Quân căng thẳng nhìn Doãn Thiên Chiếu.

Thân là cảnh giới Vạn Pháp, ông có tu luyện nguyên thần, vì vậy Cừu Bất Quân có thể cảm nhận được tranh đấu tầng thứ nguyên thần trong thức hải của Doãn Thiên Chiếu đã ngừng lại, tất cả trở về yên tĩnh.

Ba người bọn họ thành công rồi?

Nhưng vì sao mãi vẫn không thấy động tĩnh gì?

Chuyện này khiến Cừu Bất Quân càng lúc càng sốt ruột.

Là người cuối cùng ở lại hộ pháp, ông nhất định phải bảo vệ ở đây, không thể rời khỏi, nếu không Cừu Bất Quân đã vào theo từ lâu rồi. Lúc này tuy trong lòng lo lắng nhưng ông lại chẳng thể làm gì.

Cừu Bất Quân đột nhiên phát hiện hô hấp của Doãn Thiên Chiếu yếu đi, như người đã chết.

Ông vô cùng kinh hãi: “Này này, đừng có chuyện gì đấy!”

Đang lúc lo lắng lại nghe ba người Ninh Dạ cùng thở ra một hơi, đồng thời tỉnh lại.

“Các ngươi không sao chứ?” Cừu Bất Quân vui mừng.

“Không sao rồi.” Ninh Dạ cười nói.

“Vậy hắn...” Cừu Bất Quân nhìn Doãn Thiên Chiếu.

“Đã giải quyết.”

Nghe y nói vậy, Cừu Bất Quân vui mừng: “Cuối cùng cũng thành công rồi.”

“Mới là bắt đầu thôi.” Công Tôn Điệp lười biếng nói: “Đã giải quyết Doãn Thiên Chiếu nhưng đừng quên tiếp theo còn rất nhiều chuyện. Từ trước tới giờ cứu người vẫn không khó, cái khó là sau khi cứu được người.”

Cừu Bất Quân sững sờ, thở dài một tiếng.

Đúng vậy.

Thật ra xưa nay cứu người đều không khó, cái khó là sau khi cứu được người, giúp Triệu Long Quang tránh được truy sát.

Phải biết Nhạc Tâm Thiện không thể để bọn họ cứu người như vậy được, chắc chắn sẽ bố trí cấm chế trên người Triệu Long Quang. Chỉ cần cấm chế vẫn tồn tại, Triệu Long Quang có chạy đi đâu cũng bị phát hiện.

Ninh Dạ nói: “Không sao, Cấn Tự Bí có thể giải quyết.”

Cấn Tự Bí là đạo về giải khốn, có lẽ có tác dụng với cấm chế trong người Triệu Long Quang.

Công Tôn Điệp lại nói: “Hừ, ngươi chỉ mới học Cấn Tự Bí mà thôi, nếu Nhạc Tâm Thiện đích thân bố trí cấm chế, chưa chắc ngươi đã giải được. Ngươi biết rõ điều này nhưng vẫn nói thế, định tự tìm đường chết à?”

Ninh Dạ ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”

Đúng vậy, tuy Ninh Dạ luôn miệng nói Cấn Tự Bí có thể giải khốn nhưng thật ra y cũng chẳng hề chắc chắn. Ngược lại nếu y tiếp xúc với Triệu Long Quang, Cấn Tự Bí không giải quyết được, như vậy Nhạc Tâm Thiện sẽ tra theo cấm chế, lập tức phát hiện Ninh Dạ, tương đương với Ninh Dạ trực tiếp bại lộ.

Trong lòng Ninh Dạ, vì cứu Triệu Long Quang, y nhất định phải mạo hiểm, vì vậy y không nói, nào ngờ Công Tôn Điệp lại vạch trần.

Y còn đang kinh ngạc, lại đột nhiên ý thức được, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Trì Vãn Ngưng.

Chỉ thấy Trì Vãn Ngưng cũng đang ngạc nhiên nhìn mình, hai người nhìn nhau không nói gì, nhưng chỉ chớp mắt sau sắc mặt họ cùng biến đổi, tiếp đó là Công Tôn Điệp cũng gia nhập vào hàng ngũ quái dị này. Ba người sáu mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta một hồi, ta nhìn ngươi một lúc, không ai nói gì.

Cừu Bất Quân bị không khí yên tĩnh bất thình lĩnh này làm cho ngây ngốc: “Các ngươi đang làm gì vậy?”

Chỉ thấy Ninh Dạ đáp: “Vãn Ngưng, có phải vừa rồi nàng cũng cảm nhận được suy nghĩ của ta không?”

Trì Vãn Ngưng chậm rãi gật đầu, sau đó quay sang nhìn Công Tôn Điệp: “Cô cảm thấy cứu Triệu Long Quang là chuyện hoang đường, ý nghĩa thật sự trong hành động lần này của chúng ta là mượn tay Hắc Bạch thần cung giết chết Doãn Thiên Chiếu. Đối với ngươi mà nói, như vậy coi như việc này đã hoàn thành, có thể yêu cầu Ninh Dạ giúp ngươi làm chuyện của mình.”

Sắc mặt Công Tôn Điệp càng kỳ quái: “Chẳng phải ngươi cũng nghĩ vậy à? Nhưng ngươi không để tâm... hóa ra ngươi đã trúng Tam Thi độc!”

Ninh Dạ lại nói: “Hóa ra người ngươi muốn giết là Lao Huyền Minh...”

Y không thể tin nổi nhìn Công Tôn Điệp.

“Im mồm!” Công Tôn Điệp đã kêu lên the thé: “Đừng thăm dò suy nghĩ của ta, vì sao lại như vậy, vì sao lại như vậy!”

Cừu Bất Quân ngây dại: “Các ngươi... tâm linh tương thông?”

“Chắc vậy.” Trì Vãn Ngưng bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi trong thức hải của Doãn Thiên Chiếu, nguyên thần của chúng ta đã dung hợp, ý thức bện chặt vào nhau, bất tri bất giác dung nhập một chút nguyên thần của đối phương. Lại thêm Tàng Tượng của Ninh Dạ đã dẫn tới liên kết về mặt tâm linh.”

Nguyên thần dung hợp vốn là chuyện cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt là ba người chưa từng tu luyện thần thông bảo vệ nguyên thần. Vì vậy khi dung hợp nguyên thần lúc vừa rồi đã có một chút vấn đề, nhưng gặp họa lại được phúc, còn có thể khiến tâm thần liên kết.

Nguyên nhân của chuyện này không chỉ vì nguyên thần dung hợp, còn có liên quan tới Tiệt Thiên thuật.

Tiệt Thiên thuật hoàn chỉnh vốn là đạo về xâm lấn nguyên thần, cảm nhận tâm trạng, sửa chữa nhận thức, bí mật về tinh thần cũng nằm trong phạm trù của nó.

Ninh Dạ nhận được Tiệt Thiên thuật bản thiếu, còn phần thiếu chính là phương diện xâm nhập tinh thần.

Nhưng ba người bọn họ vốn cùng một phe, tự nguyện dung nhập nguyên thần, vì vậy tránh được bước gian nan nhất, lại phối hợp với Tiệt Thiên thuật bản thiếu, đánh bậy đánh bạ hoàn thành một lần dung hợp tâm thần.

Thật ra Trì Vãn Ngưng và Ninh Dạ rất vui về chuyện tâm linh tương thông.

Nhưng Công Tôn Điệp lại cuống lên: “Ai thèm tâm linh tương thông với các ngươi. Hai người các ngươi cứ vui vẻ thông đồng với nhau là được, ai cần liên kết với các người!”

Cừu Bất Quân cười lên quái dị: “Lúc trước chính ngươi muốn gia nhập mà.”

“Ta chỉ muốn giúp thôi!” Công Tôn Điệp tức giận chống nạnh.

“Đợi đã, đây không phải điểm mấu chốt.” Trì Vãn Ngưng đột nhiên nói.

Cô còn chưa nói xong, mọi người đều hiểu ý, cùng nhìn sang phía Doãn Thiên Chiếu.

Mẹ nó, chúng ta không tâm linh tương thông với kẻ này đấy chứ?

Nghĩ lại cũng rất có khả năng.

Trong lòng cùng phát lạnh, dù sao bọn họ tiến vào thức hải của Doãn Thiên Chiếu, cưỡng ép thay đổi ký ức, chắc chắn Doãn Thiên Chiếu cũng bị ảnh hưởng.

Cuối cùng Ninh Dạ nói: “Không sao, liên kết nguyên thần chỉ là một phương diện, còn có tác dụng của Tiệt Thiên thuật. Ta không dùng Tiệt Thiên thuật, chúng ta thử lại.”

Bốn người cùng im lặng, một lúc sau, Công Tôn Điệp vui vẻ nói: “Không cảm giác được.”

Mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tuy tâm linh tương thông là chuyện tốt nhưng bất cứ thời khắc nào tâm linh cũng tương thông, đó là phiền phức.

Cừu Bất Quân gật đầu lia lịa: “Như vậy mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rồi, sau này các ngươi bí mật bàn bạc, dẫu là Nhạc Tâm Thiện cũng khó lòng phát hiện.”

Trong tiên môn có pháp thuật bí mật truyền âm, nhưng hễ là pháp thuật thì đều có vết tích, với năng lực của đám người Nhạc Tâm Thiện chắc chắn sẽ phát hiện ra được, vì vậy bọn Ninh Dạ chưa bao giờ ỷ vào thủ đoạn này.

Nhưng tình hình hiện tại lại rất đặc biệt, e là bản thân Nhạc Tâm Thiện cũng khó lòng phát hiện, rất có lợi cho hành động sau này của bọn họ.

“Đáng tiếc chuyện này không giúp ích được gì cho tình hình hiện tại.” Công Tôn Điệp thở dài.

Cô để ý thấy Ninh Dạ trầm tư không nói gì, bỗng thấy bất mãn: “Này, ngươi không định mạo hiểm, dùng Cấn Tự Bí giải quyết vấn đề đấy chứ?”

Ninh Dạ cười khổ: “Cô đã vạch trần rồi, ta còn cố tình dùng Cấn Tự Bí chẳng phải tự tìm đường chết à?”

“Ngươi chịu bỏ cuộc là được rồi.”

Ninh Dạ lại lắc đầu: “Ta không nói mình sẽ bỏ cuộc. Thật ra có một số vấn đề không thể giải quyết chính diện được, chẳng bằng thay đổi cách nghĩ, thử làm ngược lại xem.”

“Hả?” Mọi người cùng quay sang nhìn y.

Ánh mắt Trì Vãn Ngưng sáng bừng lên: “Làm ngược lại... ý chàng là...”

“Không giải được, vậy thì không giải!” Ninh Dạ nói.

“Không giải?” Cừu Bất Quân và Công Tôn Diệp cùng thấy khó hiểu.

Không mở cấm chế trên người Triệu Long Quang, vậy làm sao ứng phó được truy sát của Hắc Bạch thần cung?