CHƯƠNG 971: ĐỘC QUYỂN (2) ---✰-✰-✰---
Lão Ất thét lớn một tiếng, tự biết vô vọng chạy thoát, để mặc trường thương đang đâm tới đâm vào ngực phải, cường hành vặn người kẹp lấy mũi thương, drùng trường đao bên cạnh bổ về phía trán Hứa Bất Lệnh.
Châu chấu đá xe.
Ánh mắt Hứa Bất Lệnh lạnh như băng, không mang theo chút tmhương hại, buông cán thương, tay phải lướt qua mũi đao thò xuống, năm ngón tay như móc câu tóm vào hai tay Lão Ất, tay trái thuận thế giống như độc xyà thè lưỡi, chạm tới cổ họng Lão Ất rồi lập tức thu lại.
Thanh âm rất nhỏ, giống như chuồn chuồn lướt nước, hai mắt giống như chuông đồng của Lão Ất lại chỉ một thoáng đã tràn ngập tia máu, tay phải nắm lấy thiết thương đâm vào ngực, tay trái ôm yết hầu, lui về phía sau hai bước, muốn mở miệng nói gì đó, lại không phát ra được thanh âm, chỉ trợn mắt nhìn Hứa Bất Lệnh rồi chậm rãi ngã quỳ xuống đất.