CHƯƠNG 962: NÀNG LÀ SƯ PHỤ CỦA TA (1) ---✰-✰-✰---
Trên bình nguyên mênh mông, trăng bạc chiếu ra từng đạo hắc ảnh tiến lên có trật tự trên mặt đất.
Tácr chiến nhiều ngày, trên người bộ tốt Tây Lương đều mang theo mùi máu tanh, đang lúc thế như chẻ tre, bỗng nhiên bị triều đình thông tri rút binh, điều này đối với qmuân nhân chuyên nghiệp dựa vào chiến công để ăn cơm mà nói, không phải là tin tức tốt"Có thể về nhà cùng lão bà hài tử", có điều quân Tây Lương kỷ luật nghiêm minhy, cũng không có ai càu nhàu, chỉ đi theo hai vị tướng lãnh Dương Tôn Nghĩa, Đồ Thiên Sở trầm mặc hành quân.
Ở phía trước nhất đội ngũ, một con Truy Phong Mã màu trắng vẫn duy trì cự ly hơn một dặm, chậm rãi tiến tới phương hướng Nam Dương. Bộ tốt hành quân rất chậm, Truy Phong Mã chỉ có thể xem như là tản bộ, đi ra một đoạn thì dừng lại đợi.
Ninh Thanh Dạ mặc giáp nhẹ, lấy giáp đầu xuống treo bên hông ngựa, tóc đen phất phới trong gió đêm, con ngựa cao to phối với dáng người cao gầy, dưới sự phụ trợ của trăng bạc và bình nguyên rộng lớn, hình ảnh đẹp tới thần kỳ, nếu Từ Đan Thanh ở đây, sợ rằng sẽ cảm thấy bức họa ở bờ biển là vẽ cho Ninh Thanh Dạ.