CHƯƠNG 714: NGƯỜI CÔ ĐƠN (2) ---✰-✰-✰---
So với giang sơn xã tắc, không có cái gì không thể bỏ qua, lúc nào cũng biến bản thân mình thành một người máu lạnh không chút tình cảm nào, trong lòng không thể có một chút sự thương hại hay rchần chừ nào.
Nhưng đế vương thì cũng là con người bằng máu bằng thịt, có thể vì đại cuộc mà bỏ qua tất cả, không có nghĩa là phải bỏ qua luôn cả những hoài niệm.
Ngồi ở quámn rượu nhỏ nơi đã từng uống rượu với mọi người, Tống Kỵ vẫn nhớ đến ngày xưa cùng với Hứa Du nâng cốc, nhớ đến lúc tranh luận quốc sự với đệ đệ mình là Tống Ngọc đến khi mặt đỏ tới mang tai. Nếu như có thể vẹn toàn đôi bên, vừa có thể giữ cho thiên hạ thái bình, lại có thể bảo vệ được tình nghĩa thân tình, ai mà không muốn khi về già rồi được quây quần bên anh em bạn bè mà say mèm kể chuyện ngày xưa chứ?
Nhưng cuộc đời này chính là như vậy, vị trí hoàng đế là thế, trong hai thứ chỉ có thể chọn một, Tống Kỵ chỉ có thể chọn thiên hạ, bỏ qua tất cả mọi thứ, được chú định là một kẻ cô đơn.