CHƯƠNG 548: CON MỤ ĐIÊN ---✰-✰-✰---
Gió tuyết không ngừng thổi mênh mông khắp nơi.
Trên con đường phía bắc thành Kim Lăng, hai con ngựa to lớn mạnh mẽ lao nhanh trong gió tuyết, tốc độ nghe rợn cả người, lữ khách trong tửu quán ven đường hoảng sợ dòm ngó, trong nháy mắt, phía trước chỉ còn lại hai điểm đen.
Hơn phân nửa ngựa ở Giang Nam không cao lớn, nếu so với giống Mã vương truy phong đạp tuyết ở Mạc Bắc, nói là ngựa Giang Nam là con la còn có chút ưu ái. Mà tình huống ở đây còn là Hứa Bất Lệnh vội vàng toàn lực phi ngựa nước đại, không để ý đến Dạ Oanh.
Móng ngựa lao vùn vụt mang theo bùn và tuyết đọng trên mặt đất. Dạ Oanh tuy thân hình không lớn nhưng ngồi trên con ngựa cao to lại rất cân xứng. Trường kiếm treo bên hông ngựa, trên người khoác áo choàng đen, bím tóc lớn ở sau ót bay bay kéo thành một đường thẳng tắp, mắt nhìn chằm chằm phía trước chỉ đường, thuật lại tình báo vừa mới nghe ngóng được.