CHƯƠNG 254: TỚI ĐỀU TỚI RỒI ... (2)
---✰-✰-✰---
!
Hứa Bất Lệnh bị dọa nhảy dựng, vội vàng nắm chặt tay thái hậu, sáp lại gần thêm một chút.
Đừng náo, bảo bảo ngoan.
Ta không. Nàng bắt nạt ta. Là dì của ngươi thì ghê lắm chắc, ta. Ta là thái hậu. Ta giúp ngươi giải độc.
Ta biết ta biết.
Hứa Bất Lệnh có chút hối hận vì đã đến đây, cúi người ôm lấy thái hậu đang say khướt, vỗ nhẹ lên lưng nàng, giương mắt liếc nhìn. Lục di bị vỗ hai hồi, hơi có chút bất mãn nhíu mày, chắc là vì nghe được thanh âm, trở mình quay mặt sang bên này, thì thào như có như không.
Lệnh Nhi.
Kêu la cái gì. Ngủ đi.
Thái hậu trong cơn nửa mê nửa tỉnh, lại vẫn làm ra bộ dạng đoan trang uy nghiêm giáo huấn một câu.
Lục phu nhân khe khẽ hừ một tiếng, Mắc mớ gì tới ngươi. Lệnh Nhi là của ta.
Da đầu Hứa Bất Lệnh tê rần, không ngờ hai người này ngủ rồi còn có thể cãi nhau, hắn lại không tiện lên tiếng, đành phải đẩy ra ngón tay đang nắm chặt vạt áo, đắp chăn lại cho thái hậu.Thái hậu tựa hồ nhận ra Hứa Bất Lệnh muốn đi, sắc mặt càng thêm phần bất mãn, nắm chặt ngón tay Hứa Bất Lệnh, bàn chân cong lên đạp đạp đệm chăn, u oán nói.
Đừng đi. Còn chưa giải độc.Hứa Bất Lệnh đứng sáp bên người, miệng môi hé mở, nhẹ nhàng tằng hắng một tiếng, đánh giá tới lui trên mặt hai người.
Màn mưa sàn sạt, một tiếng sấm đột nhiên vang lên.Lục phu nhân khẽ run, súc mình vào trong đệm chăn, lại mơ mơ màng màng muốn chống người dậy, nhưng chỉ mới hơi động chút liền mềm nhũn xuống, có chút bực bội thầm thì.
Sét đánh. Lệnh Nhi còn ở trên núi.Hứa Bất Lệnh hít vào một hơi, nghĩ nghĩ, sau đó tiến đến trước mặt nàng, thấp giọng nói.
Đừng sợ, ta ổn, không sao cả. À.
Lục phu nhân yên tâm, lại tiếp tục ngủ say, có thể là bởi vì mấy ngày trước đó cùng giường chung gối, còn hơi chút dịch sang bên cạnh, chừa ra một khoảng trống.Hứa Bất Lệnh biết tính cách Lục phu nhân, vốn rất bảo thủ đoan trang, len lén ôm chút đều có thể nơp nớp lo sợ hồi lâu, nếu làm ra cái gì, sáng sớm hôm sau chắc sẽ đâm đầu xuống hồ tự sát mất.
Chính đang xoắn xuýt, thái hậu chắc bởi lâu nằm đã lâu mà không thấy động tĩnh, lại yên ắng mở mắt ra, đưa tay đánh nhẹ lên ngực Hứa Bất Lệnh, còn hừ hừ một tiếng, Tới đều tới rồi.
Hứa Bất Lệnh có chút khó mà kìm lòng được, nghĩ nghĩ, bèn cúi người tiến đến bên tai nhỏ giọng nói.
Bảo bảo đừng lên tiếng nhé.
Ừm.
Màn trướng rủ xuống, ngoài cửa sổ mưa gió không ngừng, trong phòng, dưới ánh nến, lại không còn tiếng thở.
Y phục nhanh chóng rơi xuống, Hứa Bất Lệnh dùng tay xoa nhẹ bờ mông trắng ngần của nàng, sau đó nhẹ nhàng dùng các đầu ngón tay di chuyển tròn tròn xung quanh hoa huyệt.
Sự nhột nhạt làm Thái hậu thở mạnh ra một hơi, mở mắt say mèm nhìn hắn mĩm cười, rồi nhắm lại, Hứa Bất Lệnh vẫn di chuyển nhẹ nhàng các đầu ngón tay xung quanh hoa huyệt của nàng, từ ngoài vào trong, sau đó tách hai môi hoa huyệt ra, rê ngón tay cái lên xuống giữa khe hoa huyệt, Thái hậu khẻ nhích người thở mạnh.
Nước nhờn bắt đầu rỉ ra từ trong hoa huyệt, úp Thái hậu nằm sấp xuống giường, Hứa Bất Lệnh kéo hai chân nàng ra một chút, nâng mông hơi cao lên, trông nàng thật hấp dẫn, đôi mông trắng nõn nhô cao nung núc làm hoa huyệt đưa hẳn ra phía sau.
Hứa Bất Lệnh nằm rạp xuống giường giữa hai chân nàng, đầu nhô cao đối diện với mông, để kích thích Thái hậu, hắn bắt đầu liếm liếm nhè nhẹ vào bắp đùi non hai bên bẹn, kéo dần về trung tâm hoa huyệt, thân thể nàng bắt đầu uốn éo.
a, !. cho vào đi Lệnh ca ca. a. cho.vào đi.
Vẫn để Thái hậu nằm sấp, Hứa Bất Lệnh trường lên người nàng, kéo theo côn thịt cứng ngắt nóng hổi rê một đường dài từ đùi lên cạ vào hai mép hoa huyệt, hai tay hắn nắm lấy hai tay Thái hậu dang thẳng chúng ra, cả người phủ lên thân thể nàng, đôi mông mát lạnh của Thái hậu cạ vào người càng làm hắn sướng kinh hồn, hôn vào cổ Thái hậu, hắn thì thầm.
Tương Nhi.
Mắt Thái hậu nhắm nghiền, hơi thở nặng nhọc, nàng gật đầu nhè nhẹ, cả người co rúm khi hắn ngoạm nguyên lỗ tai vào miệng.
Tương Nhi, nàng có muốn không?
Hứa Bất Lệnh nhấp mông nhè nhẹ, cố tình để cho đầu côn thịt cọ vào hoa huyệt đang ướt nhẹp của nàng. Tương Nhi rên lên hít hà, mắt nhắm nghiền thiều thào.
Ta. cho vào đi. a.
Tiếng bành. bạch. bành. bạch. bắt đầu vang lên.
Nhẹ thôi. a.
Hứa Bất Lệnh cuối xuống hôn vào đôi môi mát lạnh của Thái hậu vì phải hít hà liên tục, hắn nói trong cơn sướng cùng cực.
Tương Nhi, ưh!
Hứa Bất Lệnh nhấp như vũ bão, xiết Thái hậu càng mạnh hơn, miệng thở hồng hộc.
Ôi!. Tương Nhi.
Cả hai dường như ngất lịm khi đến cao trào.