Nửa canh giờ sau, rốt cuộc cũng có người nôn ra.
Vương Mãnh ăn đến phần thứ năm, độc tố tích lũy bộc phát, rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi nữa, nằm rạp trên mặt đất nôn mửa không ngừng.
Một khắc sau, sắc mặt hắn xanh mét, miệng sùi bọt mép, cả người ngã xuống đất co giật.
“Đại phu! Đại phu!”
Trần Phóng đứng bên cạnh lập tức hét lên.