Đinh linh linh… tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đường Tụng khụ khụ hai tiếng, móc điện thoại ra.
Ánh mắt lập tức nhu hòa, là Bảo Nguyệt.
Hắn ra hiệu với hai người, đứng dậy đi ra ban công, nghe máy.
“Alo, Tiểu Tụng, không bận chứ?” Giọng nói quen thuộc của Liễu Bảo Nguyệt truyền đến, có chút đáng yêu, có chút mềm mại.