“Soái Ba, Soái Ba!” Đồng nghiệp vỗ vỗ lưng.
Trương Soái Ba mơ màng ngẩng đầu lên.
Lau nước miếng bên khóa miệng, nói: “Anh Triết, sao thế?”
Anh Triết vỗ vỗ bả vai hắn: “Cậu ngủ cả buổi sáng rồi, đến giờ ăn trưa rồi, có đi không?”
“Anh đi đi, tôi đặt thức ăn ngoài, vẫn còn việc chưa xong.” Trương Soái Ba lắc đầu, trên mặt mang theo dấu đỏ, nhìn trông hơi buồn cười.