Trình Khả Quân thấy mềm cứng đều không được, cũng thấy hơi tức giận.
Nàng không thèm ngụy trang nữa, thản nhiên nói: “Lỵ Lỵ, em sợ hãi cái gì? Chẳng lẽ vị kia nhà em nhỏ mọn như vậy, không cho phép em tiếp xúc với những người đàn ông khác? Không phải là mấy con ‘vịt’ thôi sao? Biết thì lại thế nào?”
“Chị có ý gì?! Chuyện này có quan hệ gì với tôi?” Lý Nhã Lỵ thở sâu, thật ra nội tâm đang rất hoảng hốt.
Trình Khả Quân thấy dáng vẻ này của nàng, lập tức yên tâm.
Đã xác định suy đoán của mình.