“Vậy cháu… và Đường Tụng….” Giọng nói của Tạ Vũ Đồng có chút run rẩy.
Bạch Hiểu Manh cúi đầu xuống, vẻ mặt đau khổ: “Là lỗi của cháu, trước kia Đường Tụng rất tốt với cháu, giúp cháu rất nhiều, thường xuyên tăng ca với cháu. Nhưng khi đó Đường Tụng còn lâu mới ưu tú như bây giờ. Dì vẫn luôn bơm vào đầu cháu, bảo cháu phải tìm thanh niên tài tuấn gì đó, còn luôn giới thiệu đối tượng cho cháu xem mắt. Nên… cháu xem như là đã từ chối Đường Tụng, về sau xem mắt với Trương Dược thì gặp Đường Tụng, lại từ chối một lần nữa.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào.
Tạ Vũ Đồng lại không có tâm tư an ủi cháu gái mình.
Ánh mắt nàng hồi hộp, đầu óc loạn cào cào.