“Thân ái, xin lỗi, anh… anh vẫn ổn chứ?”
Đổng Ngọc Ngôn vội vàng đứng lên, không lo được đau nhức trên gối, vội vàng lấy khăn ướt ra, cẩn thận từng li từng tí mà giúp hắn lau sạch.
“Vừa rồi em quá gấp, xin lỗi, xin lỗi. Em không có ý, Tiểu Đường vẫn còn tốt chứ? Hay là chúng ta đi bệnh viện đi?”
Đường Tụng vỗ mấy cái lên bờ mông vểnh cao của nàng, cắn răng nói: “Bị em hại thảm rồi!”
Hắn vốn rất nhạy cảm.