Giờ phút này, nhìn nụ cười vui vẻ kia, Trương Linh Linh lập tức cảm thấy trái tim tràn ngập hạnh phúc.
Nàng đỏ mặt nháy mắt với Đường Tụng, điềm nhiên hỏi: “Đường tổng, chào buổi tối! Đang đi dạo phố với bạn cùng phòng thì nhìn thấy anh, cho nên đã to gan đi lên bắt chuyện, chắc anh sẽ không ghét bỏ nhỉ?”
Đường Tụng cười khẽ một tiếng, trực tiếp đưa tay vuốt vuốt mái tóc hơi rối của nàng: “Mấy ngày không gặp mà khách khí như vậy rồi? Đây không phải là Trương Linh Linh mà tôi biết nha.”
Trương Linh Linh cảm nhận hơi ấm của bàn tay trên đỉnh đầu, hơi vểnh môi lên nói nhỏ: “Hôm nay là ngày 27 tháng 10, sau ngày 4 tháng 10 là chúng ta không gặp mặt, đã 23 ngày rồi, sao có thể xem như mấy ngày? Tôi còn gửi nhiều tin nhắn như vậy, anh lại trả lời rất ít, xem ra là đã quên người bạn này.”
Nghe vậy, Đường Tụng hơi sững sờ, không ngờ nàng lại nhớ rõ ràng như vậy.