Bóng người kia vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hắn hơi cúi đầu, một tay đút túi.
Mặc đồ tây, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Dưới ánh đèn sáng tỏ, cả người tuấn lãng phi phàm, để người ta không dời nổi mắt.
Trước kia hắn còn hơi ngây ngô và trẻ con, bây giờ thì thành thục và nội liễm.