“Chia tay là không thể nào.” Đường Tụng lại lau nước mắt cho nàng.
Liễu Bảo Nguyệt cảm nhận được hắn ôn nhu và dịu dàng, ánh mắt hơi buông xuống: “Thật ra em cũng vui vẻ thay cho anh. Anh ưu tú, có thành tựu, có sự nghiệp… chính là dáng vẻ hoàn mỹ nhất trong lòng em. Thế nhưng mà… nếu như đứng ở góc độ một người yêu, em rất sợ mình sẽ oán hận anh.”
“Xin lỗi, nhưng anh sẽ không cho phép em rời khỏi anh.” Đường Tụng nắm chặt bả vai của nàng.
Liễu Bảo Nguyệt ủy khuất nói: “Em cũng không rời khỏi anh, chúng ta làm bạn rất tốt mà? Chúng ta sẽ là bạn thân cả đời.”
“Đương nhiên là không được.” Đường Tụng nhíu mày nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt.