“Chồng, sau này chồng nuôi em thật sao? Sẽ nuôi em cả đời?” Lý Nhã Lỵ vừa súc miệng vừa hỏi.
Đường Tụng vuốt cằm nói: “Đương nhiên, chỉ cần em an tâm làm chim hoàng yến, em sẽ nhận được tất cả những gì em muốn. Đúng rồi, anh có một nhiệm vụ cho em. Ngày 13 tháng 9, đến phòng luật sư Đường Kim, nhớ mang theo thẻ căn cước và thẻ ngân hàng, tìm một vị luật sư tên La Tân. Ký một bản hợp đồng, chỉ cần em ký hợp động, em sẽ nhận được tiền theo kỳ. Sau này đó chính là phí sinh hoạt của em.”
Lý Nhã Lỵ không hiểu hợp đồng gì, nhưng nghe thấy có thể ‘nhận lương’ theo kỳ, liền vui vẻ gật đầu: “Ừm ừm, cảm ơn chồng, anh thật tốt. Nếu không có anh, thẻ tín dụng của em bị khóa rồi.”
Đường Tụng nhắc nhở: “Phần hợp đồng này có một ít điều khoản tương đối đặc thù, em nhất định phải đọc kỹ.”
“Có quá nghiêm khắc không? Ví dụ như… nếu em không cẩn thận ngủ nướng đến giữa trưa, hoặc thỉnh thoảng không dọn vệ sinh…” Lý Nhã Lỵ hơi lo lắng.