"Thế nhưng mà. . ." Thỏ Linh Lung trông mong nhìn Thanh Loan.
Thanh Loan khoát khoát tay: "Không nhưng mà gì cả, tóm lại ngươi không sai trong chuyện này, ít nhất đó là bảo vệ tính mạng của ta, chẳng phải đây là công lao lớn nhất lần này của ngươi sao?"
"Đúng rồi, nhân loại kia ở chỗ nào?"
Nàng cố ý nói sang chuyện khác, không muốn tiếp tục xoắn xuýt chuyện này nữa.
Quả nhiên, Thỏ Linh Lung liền bị lừa ngay lập tức, tức giận nói ra: "Không rõ ràng, đêm qua hắn liền tự giam mình ở bên trong một cái sơn động, một đêm không đi ra, thần thần bí bí, không biết đang làm chuyện xấu gì."
"Thanh Loan tỷ tỷ ngươi cũng biết đấy, tên nhân loại này một bụng toàn là ý nghĩ xấu, ở thế giới nhân loại cũng bị người người kêu đánh, thần ghét quỷ ghét, một đêm không làm chuyện gì, khẳng định đang nổi lên âm mưu lớn gì đó."
Ấn tượng của nàng đối với Hạ Bình quả thực là hỏng tới cực điểm, căn bản không có cảm tình gì, chỉ yên ổn nghỉ ngơi một buổi tối đều bị nàng cho rằng là đang nổi lên âm mưu tà ác gì đó.
Đại ác ma trong truyền thuyết cũng như thế, mỗi ngày không tính toán người khác thì toàn thân sẽ không thoải mái, đây đã là thói quen thâm nhập vào cốt tủy, căn bản không thể thay đổi.
"Thật sao? Làm sao ta không biết mình ở thế giới nhân loại là tồn tại người người kêu đánh, đến cùng là ai đang nói láo ở bên cạnh ngươi, nói cho ta biết thân phận của hắn ngay lập tức, ta cam đoan không đánh chết hắn."
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Thỏ Linh Lung vốn muốn tiếp tục phỉ báng nhân loại ác ma kia, nhưng lúc này bỗng nhiên nghe được giọng quen thuộc của ác ma này, lúc này nàng bị dọa đến nhảy dựng lên, xoay người nhìn lại thì thấy Hạ Bình xuất hiện ở trước mặt nàng ngay lập tức.
“A!"
Thỏ Linh Lung hoảng sợ kêu to một tiếng ngay lập tức: "Ngươi, làm sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải ngươi còn đang ở chỗ sâu sơn động bế quan sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng lẽ muốn thừa dịp ta không chú ý liền tập kích Thanh Loan tỷ tỷ trong đêm sao?"
Ở trong cái đầu nhỏ của nàng hiện ra các loại hình ảnh tà ác, bao quát Hạ Bình ra tay với Thanh Loan tỷ tỷ đang ngủ say không có bất kỳ lực phản kháng gì, làm ra các loại chuyện không thể miêu tả.
Ầm!
Không chờ nàng nói hết lời, Hạ Bình đưa tay phải ra, dùng lực gõ một cái ở cái đầu nhỏ của Thỏ Linh Lung: "Không nói sang chuyện khác, đến cùng tin tức sai lầm này của ngươi được truyền tới từ đâu?"
Thỏ Linh Lung che cái đầu gần như sắp dâng lên một cục u nhỏ của mình, đau nhức đến mức đều chảy ra nước mắt, nhân loại hỗn đản này ra tay thật sự là quá ác, ở bên trong căn bản không hề có một tia cảm tình thương hương tiếc ngọc.
"Không cho phép ngươi động thủ với Linh Lung."
Thanh Loan giãy dụa, trong nháy mắt liền hướng về một chân Hạ Bình đạp tới, chân thon dài trắng nõn xẹt qua giữa không trung, bày ra một đường vòng cung xinh đẹp, hào quang lóa mắt.
"Không tệ, không hổ là thể chất Thần Thú, mới một buổi tối thôi mà thương thế trên người đã khôi phục lại đến loại trình độ này." Hạ Bình nhíu nhíu mày, lập tức cảm giác được hiện tại thương thế trên người Thanh Loan đã khôi phục bảy tám phần.
Rõ ràng trước đó còn bị thương thế cực kỳ nghiêm trọng, nhưng dựa vào lực lượng chữa trị trong cơ thể, chỉ là một buổi tối thương thế trên người đã được chữa trị đến bảy tám phần.
Không biết phần lực lượng tự lành này bao trùm ở trên bao nhiêu yêu quái.
Tuy hắn đang chậc chậc tán thưởng nhưng cũng không có ý thủ hạ lưu tình.
Đông!
Hạ Bình nhẹ nhàng đập tới bằng một tay, như là diều hâu vồ gà con, bắt lại chân dài của Thanh Loan trong nháy mắt, cương khí mạnh mẽ triệt tiêu yêu lực to lớn trên người Thanh Loan ngay lập tức.
Cả hai chạm vào nhau, bộc phát ra tiếng vang cực lớn, sóng âm chấn động, cát bụi cuồn cuộn.
"Làm sao có thể? Chỉ là một buổi tối mà tu vi võ đạo của ngươi lại tăng lên?"
Thanh Loan đều kinh ngạc đến ngây người, hôm qua nàng mới chiến đấu với Hạ Bình, tuy khi đó Hạ Bình cũng coi như là mạnh mẽ, nhưng hôm nay Hạ Bình lại kinh khủng hơn.
Cương khí trên người hắn hùng hậu đến một mức độ khó mà tin nổi, hóa giải toàn bộ yêu lực trên người nàng một cách rất đơn giản, phảng phất như là biển lớn sâu không lường được.
Vô luận như thế nào Hạ Bình hôm qua cũng không thể sánh nổi với Hạ Bình hôm nay.
"Không tệ, ta đã tấn thăng đến Tông Sư tầng bảy." Hạ Bình nhìn Thanh Loan. "Can đảm không nhỏ, thế mà còn dám tập kích ta, xem ra không cho ngươi một bài học thì không biết người nào mới là chủ nhân nơi này."
Hai mắt hắn lộ ra quang mang nguy hiểm.
"Ngươi, đến cùng ngươi muốn làm gì?"
Giờ phút này Thanh Loan mới chợt nhớ tới mình không phải là Thần Thú bách chiến bách thắng lúc trước, mà chính là bò sát nhỏ yếu đối mặt với nhân loại tà ác này, căn bản không chống lại các loại thủ đoạn của nhân loại tà ác này được.
"Hừ, chẳng lẽ ngươi không biết ta muốn làm gì sao, còn không phải rõ ràng lắm sao?" Hạ Bình cười lạnh một tiếng, nhìn Thanh Loan từ trên xuống dưới, ánh mắt hai con ngươi càng ngày càng nguy hiểm.
Xong, thế này triệt để xong đời, đây rõ ràng là tiết tấu sắp bị xxx!
Sắc mặt Thỏ Linh Lung trắng bệch, nàng hoàn toàn có thể thấy rõ ý nghĩ tà ác của tên nhân loại vô sỉ này, bời vì hôm qua mình cản trở dẫn đến thú tính của tên cầm thú này bị áp chế một đêm.