TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 994: Thủ Lĩnh Tụ Tập

Chỉ thấy một gốc cây màu đen cao đến trăm mét đứng ở trên mặt đất, từng chiếc rễ màu đen đâm vào khắp nơi, bốn phía tràn ngập khí tức màu đen, ăn mòn khắp nơi xung quanh mấy chục mét.

Từ xa nhìn lại, đây quả thực là một đoàn bóng xám.

Đây chính là thủ lĩnh của Hắc Mộc tộc, giờ phút này sắc mặt nó âm trầm tới cực điểm, trên trăm tộc nhân tử vong, đây quả thực là tổn thất không thể chịu đựng nổi của Hắc Mộc tộc.

"Thủ lĩnh Hắc Mộc, chỉ là nhân loại thôi tính là cái gì, chẳng lẽ không phải Hắc Mộc tộc các ngươi quá yếu nên mới bị đánh đến chạy trối chết, tử thương vô số sao?" Nói chuyện là thủ lĩnh Hạn Bạt.

Toàn thân nó đen nhánh, như là một bộ thây khô, trên người mặc đạo bào, bốn phía tràn ngập khí tức hỏa nhiệt.

Chỗ đất nó đứng đều bị đốt cháy thành trạng thái cháy đen ngay lập tức.

Đây chính là kết quả thủ lĩnh Hạn Bạt khống chế lực lượng của mình, nếu như toàn lực bạo phát thì hơn mười dặm xung quanh đều sẽ hóa thành cháy đỏ, như là hạn hán hạ xuống.

Mà Hắc Mộc tộc cũng coi như là chủng tộc hệ mộc, cho nên trời sinh liền có phản cảm đối với Hạn Bạt tộc, hai tộc thường xuyên cả đời không qua lại với nhau, một khi gặp mặt liền không nhịn được đối chọi gay gắt.

"Ngươi!"

Con mắt thủ lĩnh Hắc Mộc lộ ra một hơi khí lạnh, nhìn chằm chằm thủ lĩnh Hạn Bạt.

"Được rồi, đừng ầm ĩ."

Thủ lĩnh Nham Thạch Cự Nhân mở miệng nói: "Trước đây không lâu Nham Thạch Cự Nhân ta cũng đã gặp qua nhân loại này, đối phương nắm giữ một môn bí thuật tinh thần, khắc chế Nham Thạch Cự Nhân tộc ta."

"Kết quả là mấy chục Nham Thạch Cự Nhân kia bị nhân loại giết chết, không thể khinh thường."

Sắc mặt nó nghiêm túc, làm người giải hòa, khuyên can lão đại hai đại chủng tộc.

Mà thủ lĩnh Nham Thạch Cự Nhân mới mở miệng, thủ lĩnh Hắc Mộc với thủ lĩnh Hạn Bạt hai tên đều lạnh hừ một tiếng nhưng không tiếp tục tranh phong với nhau, từ đó liền cho thấy uy thế của thủ lĩnh Nham Thạch Cự Nhân.

"Ngay cả thủ lĩnh Nham Thạch Cự Nhân đều nói như vậy, xem ra không thể coi thường nhân loại này."

Thủ lĩnh Kim Chúc Cơ Giới mở miệng nói.

Bề ngoài của nó thật giống như một bộ xương khô, toàn bộ đều tạo thành từ kim loại, giọng nói chuyện âm vang rung động, như là kim loại ma sát, một đôi mắt tựa hồ có năng lượng sấm sét lấp lóe, tỏa ra quang mang màu xanh.

"Nói không sai, nhất định phải bắt lại nhân loại kia rồi giết chết, nếu không nhất định hắn sẽ phá hư kế hoạch nhiều năm của chúng ta." Thủ lĩnh Hắc Mộc sát khí đằng đằng. "Ta đề nghị 5 đại chủng tộc đều phái ra cao thủ, tiến hành tìm tòi khắp mặt đất, tiêu diệt triệt để nhân loại kia mới thôi."

Nó muốn dùng lực lượng 5 đại chủng tộc để cùng đối phó với nhân loại đáng giận kia.

"5 đại chủng tộc đều phái ra cao thủ sao? Đây có phải là quá coi trọng nhân loại kia rồi hay không?" Thủ lĩnh Hạn Bạt từ đầu đến cuối đều cảm thấy cái này có chút chuyện bé xé ra to.

"Không, tuyệt đối không phải là chuyện bé xé ra to, sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức." Thủ lĩnh Nham Thạch Cự Nhân trầm giọng nói. "Nham Thạch Cự Nhân tộc ta có thể điều động một ngàn binh lính tinh nhuệ."

Nó ủng hộ yêu cầu của thủ lĩnh Hắc Mộc.

"Kim Chúc Cơ Giới tộc ta cũng có thể phái ra một ngàn binh lính tinh nhuệ."

Thủ lĩnh Kim Chúc Cơ Giới thản nhiên nói, nó đơn giản rất trực tiếp, như là máy móc, đồng ý chính là đồng ý, từ chối là từ chối, tuyệt đối sẽ không lập lờ nước đôi.

"Thủ lĩnh Sử Lai Mỗ, không biết ý nghĩ của ngươi như thế nào?" Thủ lĩnh Nham Thạch Cự Nhân nhìn thủ lĩnh Sử Lai Mỗ trước mắt.

Thủ lĩnh Sử Lai Mỗ này không có có mắt, miệng, lỗ tai, chỉ là một đoàn dịch thể, bày biện ra trạng thái màu xanh lá cây, ước chừng cũng chỉ to bằng một quả bóng rổ.

Nhìn bộ dáng thủ lĩnh Sử Lai Mỗ rất yếu đuối, nhưng những thủ lĩnh này đều biết, thủ lĩnh Sử Lai Mỗ này mới là sinh vật kinh khủng nhất.

Một khi bị Sử Lai Mỗ tiếp xúc, nó có thể bao trùm thân thể địch nhân trong nháy mắt, mấy hơi thở liền bị ăn mòn đến sạch sẽ.

Mà nó lại là trạng thái dịch thể, công kích vật lý bình thường cơ hồ không có hiệu quả gì đối với nó.

"Ta không có ý kiến gì, đồng ý cái nhìn của mọi người." Thủ lĩnh Sử Lai Mỗ mở miệng nói, nhưng không phải là phát ra âm thanh, mà chính là lợi dụng tinh thần truyền âm, truyền lại vào trong đầu mỗi người.

Từ trong âm này thanh căn bản không nghe ra nó có bất cứ cảm tình nào.

"Thủ lĩnh Hạn Bạt thì sao?"

Thủ lĩnh Nham Thạch Cự Nhân nhìn thủ lĩnh Hạn Bạt.

"Đã thủ lĩnh Sử Lai Mỗ đều đồng ý thì dù cho ta từ chối cũng không có bất cứ ý nghĩa gì." Thủ lĩnh Hạn Bạt hừ lạnh một tiếng, nó không tiếp tục từ chối.

Dù sao bốn đại thủ lĩnh đều đồng ý chuyện này, dù cho một mình nó dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

Mà quan trọng nhất là nếu như nhân loại kia thật sự có lực uy hiếp như vậy thì hiện tại diệt trừ đối phương cũng là một chuyện tốt.

"Vậy là tốt rồi." Thủ lĩnh Hắc Mộc hưng phấn nói. "Việc này không nên chậm trễ, ta đề nghị ngày mai liền bắt đầu, nhất quyết không thể để cho tên nhân loại đáng giận kia một cái thời cơ thở dốc."

Nó quả thực hận không thể nhìn thấy sắc mặt khóc tang của nhân loại kia ngay lập tức.