"Cái gì? Thế mà lại không có hiệu quả gì?" Thanh Loan cũng giật mình, xem như là yêu quái Tông Sư đỉnh phong cũng không dám tùy tiện đón đỡ một chưởng tuyệt thế này của mình.
Một khi tiếp chưởng không chết cũng bị thương.
Nhưng hiện tại nhân loại này lại không bị bất kì tổn thương gì, không khỏi quá khoa trương đi.
Oanh!!
Ở trong nháy mắt đó, Hạ Bình bỗng nhiên xuất quyền, nắm lấy tay phải đấm ra, nện ở trên phần bụng bằng phẳng của Thanh Loan.
Lúc này, Thanh Loan liền không chịu nổi cỗ lực lượng tràn trề này, ngã trên mặt đất ngay lập tức, toàn thân suy yếu bất lực.
Trước đó bị Nham Thạch Cự Nhân làm trọng thương, lần này lại bị Hạ Bình đánh một quyền, trên người đã không có bất kì sức lực gì, đã hôn mê tại chỗ.
"Thanh Loan tỷ tỷ." Thỏ Linh Lung hô lên một tiếng, nàng phẫn nộ nhìn Hạ Bình, "Nhân loại đáng giận, lại dám làm tổn thương Thanh Loan tỷ tỷ, ta với ngươi không xong đâu."
Nàng giãy dụa không ngừng, ý đồ tạo thành phiền toái lớn cho Hạ Bình.
"Đừng ầm ĩ, lại nhao nhao, cứ như vậy nữa liền ăn các ngươi, làm đồ nướng." Hạ Bình trừng Thỏ Linh Lung một chút.
Lúc này, cái nhìn đó liền dọa Thỏ Linh Lung không dám nói nữa, sợ nhân loại Đại Ma Vương này ăn mình với Thanh Loan tỷ tỷ.
Yêu quái chung quanh đều hết sức tức giận, nhân loại này không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc, đường đường Thánh Nữ Yêu Tộc thế mà lại bị đối xử như thế, thái quá rồi đấy.
Chúng nó hận không thể xông lên, ăn thua đủ với nhân loại này.
Nhưng ước lượng đo chênh lệch giữa hai bên, chúng nó không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Chạy mau!"
Giờ phút này, một con Ưng Yêu Tông Sư vỗ cánh bay cao, nó dựa vào tốc độ như phi cơ siêu thanh, hướng về bầu trời chạy trốn, xẹt qua một dấu vết màu trắng ở trên bầu trời.
Nó có ý đồ thoát đi sự thống trị tà ác của Hạ Bình, không thể rơi vào trong tay nhân loại tà ác này.
"Muốn chạy? !" Hạ Bình mặt không biểu tình, lấy ra một thanh bảo cung tên là Xạ Nguyệt Cung trong nháy mắt.
Hắn giương cung cài tên, lấy cương khí ngưng tụ thành mũi tên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bắn ra, xé rách không khí, gào thét rung động, khóa chặt khi thế trên người con Ưng Yêu này.
Đông!
Một giây sau, cánh con Ưng Yêu này bị đánh trúng trong nháy mắt, thân hình khổng lồ bay ra ngoài, mấy giây sau liền bị đóng ở trên một vách núi đá cực lớn phía xa, máu tươi tích táp chảy xuôi xuống từ miệng vết thương.
Dù cho nó muốn giãy dụa cũng không cách nào thoát khỏi mũi tên này.
"Một tiễn này chỉ là cảnh cáo, nếu như còn có ai muốn chạy trốn, có loại can đảm này thì tiếp theo ta sẽ dùng tiễn bắn thủng đầu nó." Hạ Bình mặt không biểu tình, sát khí đằng đằng.
Cảm nhận được sát khí mãnh liệt trên người Hạ Bình, yêu quái chung quanh đều không khỏi cảm thấy lạnh run, toàn thân đều đang run rẩy, chúng nó biết tên nhân loại này không phải đang nói đùa, tên này cái gì cũng dám làm.
Nghĩ tới đây, từng yêu chúng nó bi phẫn tới cực điểm, vừa mới thoát khỏi Nham Thạch Cự Nhân truy sát, hiện tại lại rơi vào trong tay tên nhân loại đáng giận này, quả nhiên là vừa rời khỏi ổ sói, lại tiến vào miệng hổ, không may đến cực điểm.
Không có cách nào, từng con yêu quái này tụ lại đứng lên, đi đến trước mặt Hạ Bình, không dám chạy trốn nữa.
"Nhân loại, đến cùng ngươi muốn làm gì?"
Một con yêu quái run run rẩy rẩy hỏi, nếu như Hạ Bình thật sự muốn giết chết chúng nó thì vừa rồi đã có thể động thủ, hết lần này tới lần khác nhân loại này lại không làm chuyện gì, chắc hẳn định có mưu đồ gì đó.
"Rất đơn giản."
Hạ Bình cũng không vòng quanh, gọn gàng nói: "Ta vừa mới tiến vào cái không gian thí luyện này nên không hiểu rõ lắm về nơi này. Cái gọi là thí luyện đến cùng là cái gì?"
"Dựa vào cái gì mà nơi này có thể khiến người ta thăng lên đến Vương Giả cảnh?"
Hắn nói ra nghi vấn của bản thân.
Nghe được mấy câu này, rất nhiều yêu quái đều im lặng, ánh mắt lấp lóe, đều là một bộ dáng không muốn nói, dù sao đây chính là một trong những bí mật lớn nhất của Yêu Tộc, làm sao lại tùy tiện nói ra được?
Quan trọng nhất chính là nếu như nói ra bí mật này thì đây chẳng phải sẽ khiến cho tên nhân loại hỗn đản này đến cướp đoạt cơ duyên của chúng nó sao? Chúng nó tuyệt đối không thể làm loại chuyện giúp đỡ địch nhân này.
"Tiểu thị nữ, ngươi biết gì không?" Hạ Bình một mặt không có ý tốt nhìn Thỏ Linh Lung, hắn cảm thấy tìm được tin tức từ trong miệng cô nàng này là dễ dàng nhất.
"Ta, ta không biết gì cả, ngươi, ngươi bỏ cái ý nghĩ này đi, ta sẽ không nói cho ngươi biết cái gì cả." Bị Hạ Bình nhìn như vậy, tuy Thỏ Linh Lung cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn hết sức mạnh miệng, tuyệt đối sẽ không nói ra tin tức này.
Bất kể như thế nào, nàng là Thánh Nữ của Vạn Yêu Sơn, tuyệt đối sẽ không phản bội Yêu Tộc.
"Thôi bỏ đi, nhìn bộ dáng của ngươi liền biết ngươi không biết gì cả, hỏi cũng là uổng phí sức lực." Không đợi Thỏ Linh Lung nói cho hết lời, Hạ Bình khoát khoát tay, cho rằng đoán chừng Thỏ Linh Lung không biết thứ gì cả, chỉ là một khôi lỗi.
Cái gì? !
Nghe nói như thế, lúc này Thỏ Linh Lung bị chọc giận gần chết, khuôn mặt đỏ bừng: "Nhân loại vô sỉ, ngươi đang có ý gì? Ngươi đang xem thường Thỏ Linh Lung ta sao? !"