"Chẳng lẽ là Nhân Tộc phát hiện sơ hở của thí luyện con đường Yêu Vương, cũng thừa cơ hội này, đưa một đám nhân loại tiến đến cùng cơ duyên tranh đoạt Thành Vương với chúng ta hay sao?"
"Tuyệt đối là như vậy, nếu không mà nói những nhân loại này làm sao lại xuất hiện ở trong khu thí luyện con đường Yêu Vương này?"
"Nhân loại thật Vô sỉ, cả ngày chỉ biết trộm đồ của người ta, đi xe toàn đi ké, bộ không có chút tinh thần sáng tạo của chính mình sao?"
"Yêu Tộc Chúng ta cũng không biết có bao nhiêu thứ tốt, đều bị những nhân loại vô sỉ này dùng thủ đoạn hèn hạ cướp đi."
Rất nhiều yêu quái đều nghiến răng nghiến lợi, đều giận đến phổi cũng kém chút nổ tung, đến nỗi cơ duyên thuộc về Yêu Tộc của chúng nó, những nhân loại vô sỉ này thế mà còn có mặt mũi mò đến kiếm một chén canh.
Chúng nó cũng trợn mắt lên giận dữ nhìn lấy Hạ Bình ở nơi xa.
"Tiểu Thị Nữ, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì đó hả."
Hạ Bình hoàn toàn không để ý ánh mắt từ bốn phía xoi mói đến, hắn cười tủm tỉm nhìn lấy Thỏ Linh Lung.
"A!"
Thỏ Linh Lung hét lên một tiếng, dường như hoảng sợ nhớ tới cái thời đã từng bị Hạ Bình khi dễ, nàng bị dọa đến lập tức nhảy ra sau lưng của Thanh Loan, hai cái lỗ tai thỏ đang nhẹ nhàng dựng đứng lên.
"Ngươi, đến tột cùng ngươi là người hay quỷ? Tại sao lại xuất hiện ở bí cảnh thí luyện của Yêu Tộc chúng ta?" Dường như có Thanh Loan ở bên cạnh làm chỗ dựa, Thỏ Linh Lung lớn gan một chút, ấp a ấp úng hỏi.
Nàng đối với Hạ Bình bỗng nhiên xuất hiện trong lúc này ở cái địa phương này, quả thật là kinh ngạc đến ngây người, đánh vỡ đầu cũng không tưởng tượng nổi.
Nếu như đây là ác mộng mà nói, nàng hi vọng lập tức tỉnh táo lại.
Thanh Loan cũng là cảm thấy hết sức kinh ngạc, nàng cũng không nghĩ tới Vạn trọng địa của Yêu Sơn thế mà bị nhân loại xâm nhập, trước đó còn không có một chút tiếng gió nào thậm chí tin tức gì cũng không có, quá cổ quái.
"Làm sao lại xuất hiện ở đây? Việc này có cái gì kỳ quái, nơi Không Gian Thí Luyện này cũng không phải nhà của ngươi, ta muốn tới là tới thôi chứ cần gì phải xoắn." Hạ Bình nói chuyện hết sức bá đạo, xem nơi này như là địa bàn của mình.
"Đánh rắm!"
Thỏ Linh Lung cắn răng: "Khu Không Gian Thí Luyện này, chính là của Vạn Yêu Sơn chúng ta, những nhân loại đáng giận như các ngươi đến cùng là lợi dụng phương pháp bỉ ổi gì vào trong đây được vậy."
Nàng xem như đã rõ ràng da mặt của Hạ Bình dài tới cỡ nào, rõ ràng cái Không Gian Thí Luyện này chính là thuộc về Vạn Yêu Sơn, từ cổ chí kim đều là như thế, thế nhưng mà tên nhân loại này thế mà còn đem nơi này, công khai xem như là địa bàn của chính mình.
"Tiểu Thị Nữ, một đoạn thời gian không gặp, lá gan của ngươi còn mập ra à nha, thế mà còn dám chất vấn chủ nhân hay sao? !" Hạ Bình liếc xéo nàng một cái, dùng ánh mắt rất nguy hiểm nhìn Thỏ Linh Lung.
"Đại Ma Vương, ta, ta sẽ không sợ ngươi, Thanh Loan tỷ tỷ ở chỗ này, lần này ngươi không là khi dễ ta." Bị Hạ Bình trừng một cái như vậy, Thỏ Linh Lung bị dọa đến co quắp ở đằng sau Thanh Loan, sợ bị Hạ Bình lại bắt lấy.
Khi đó nói không chừng sẽ còn lại bị bán một lần.
Hạ Bình còn muốn nói vài câu, nhưng mà bỗng nhiên ở trong lúc này, hắn cảm nhận được mấy chục đạo ánh mắt nguy hiểm từ trên cao nhìn xuống, ngưng tụ thành thực chất, sát khí đằng đằng.
Ngay trong lúc hắn nói chuyện với Thỏ Linh Lung, những Người khổng lồ nham thạch này cũng phát hiện ra sự tồn tại của Hạ Bình.
"Chuyện gì xảy ra? Tại sao nơi này lại xuất hiện mấy tên người tí hon."
"Nghe những yêu quái này nói, dường như là một cái chủng tộc gọi là nhân loại, hết sức mạnh mẽ."
"Hừ, quan tâm đến tột cùng hắn là chủng tộc gì, Sinh Vật Ngoại Lai nào dám xâm vào không gian nơi này đều phải chết."
"Mau ra tay, nghiền chết tên gọi là nhân loại này."
Mấy chục gã khổng lồ nham thạch giao lưu lẫn nhau, rất nhanh là chúng nó đã đạt thành hiệp nghị, xông giết hướng phía Hạ Bình đi tới.
Ầm!
Chỉ trong nháy mắt, nơi xa một gã khổng lồ nham thạch nhảy vọt mà đến, giữa không trung rơi xuống, nắm đấm giống như núi nhỏ cứ như vậy nện xuống đến, mang theo tiếng gió khủng khiếp.
Ở dưới lực lượng như vậy, dù xem như một ngọn núi nhỏ cũng sẽ sụp đổ, uy lực vô cùng.
Thấy thế, Hạ Bình bước ra một bước, một quyền đánh vào hư không, quyết tâm chơi cứng với đối phương.
"Sinh vật nhỏ ngu xuẩn, đầu đất!"
Người khổng lồ nham thạch nhìn thấy Hạ Bình lại dám đấm ra chơi cứng với chính mình, nhất thời lập tức cười lên ha hả, thật giống như nhìn lấy thứ gì ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức độ làm cho người ta phải giật mình.
Người nào không biết chúng nó là Người khổng lồ nham thạch có sức mạnh vô cùng, có thể nhẹ nhõm dời núi lấp biển, thể trạng giữa hai bên cũng không cùng một đẳng cấp, nhân loại này nhỏ bé đến như là con kiến hôi.
Nhưng mà lực lượng chính là chênh lệch như vậy, tiểu tử này thế mà còn dám ra quyền, dám chơi cứng với Người khổng lồ nham thạch chúng nó, nếu như đây không phải ngu xuẩn mà nói, kia cái gì mới thật sự là ngu xuẩn.
Nhưng mà trong tích tắc sau khi gã khổng lồ nham thạch này tiếp xúc đến nắm đấm của Hạ Bình, nhất thời sắc mặt biến đổi lớn.