"Có người nào lại an ủi người khác kiểu này hay sao?"
Tông Sư Hình Ý Quyền - Lưu Kỳ cũng ra vẻ hết nói nổi, hắn cũng biết Hạ Bình nói ra lời nói này cũng không phải là kỳ thị, cũng không phải là ác ý, mà là đang an ủi bọn họ.
Nhưng là nói ra những lời này, thế nào lại khó chịu như vậy, để cho người ta nổi giận trong bụng.
"Ta xem như biết rõ vì sao địch nhân ngươi có ở khắp thiên hạ, ngay cả lão phu cũng có ý nghĩ muốn đánh ngươi, có hơi hối hận ra tay cứu ngươi." Tông Sư Quân Thể Quyền - Lý Vân cũng co giật khóe miệng.
"Tiền bối, biết chuyện này đã quá muộn, trên cái thế giới này cũng không có thuốc hối hận gì." Hạ Bình khoát khoát tay, "Bất quá thương thế trên người của các tiền bối hơi chút nặng một chút, vẫn phải dùng một chút Đan Dược Liệu Thương đi."
Hắn trở tay vỗ, trên bàn tay phải lập tức có thêm hai ba viên đan dược màu bích lục.
"Đây là Đan Dược trị thương Cực Phẩm bích la đan, sao ngươi lại có được?" Ba Lão Tông sư đều trừng to mắt, bọn họ cũng đã biết viên Đan Dược cực phẩm trị thương bích la đan này trân quý cỡ nào.
Danh xưng chỉ cần còn một hơi thở, là có thể lập tức cứu người sống lại.
"Đi ra ngoài hành tẩu giang hồ, Đan Dược trị thương chính là thiết yếu, các ngươi cũng không cần khách khí, loại đan dược này ta có rất nhiều, trong nhà còn có mấy rương đây này." Hạ Bình lộ ra một bộ dáng đại gia con nhà giàu.
Bởi vì những Đan Dược trị thương này đều là vơ vét từ trong Bảo Khố của cá mập Yêu Vương đi ra, bình thường hắn cơ bản cũng không có bị thương qua, cho nên những Đan Dược trị thương này cũng không có đất dụng võ gì.
Hiện giờ vừa vặn lấy phế vật ra lợi dụng một chút.
Ba Lão Tông sư đều im lặng, xem như bị đại gia Hạ Bình làm chấn kinh, dù xem như Vương giả, đoán chừng trong nhà cũng không có mấy rương bích la đan đi, tên này đến cùng giàu có đến mức nào.
Thế nhưng mà bọn họ cũng chợt nhớ tới Hạ Bình làm ra rất nhiều chuyện lớn, đấu giá con cháu Yêu Vương, vơ vét Bảo Khố của cá mập Yêu Vương còn nhiều chuyện động trời khác, vẻn vẹn là hai chuyện này cũng đầy đủ làm cho tiểu tử này phất lên trong một đêm.
Mức độ giàu có, tài phú đoán chừng là đại gia tộc thông thường mười đời cũng không tích lũy nổi.
"Ta cũng không cần nói nhiều lời thừa thải, bích la đan này thật là chúng ta bây giờ đang cần, ân tình này của tiểu hữu lão phu nhớ kỹ, nếu như có thể còn sống ra ngoài, tất nhiên sẽ có hậu tạ sau."
Tam Đại Tông Sư đều liếc lẫn nhau, chắp tay nói với Hạ Bình, hết sức nghiêm túc, bọn họ cũng không phải là hạng người bảo thủ gì, cũng thừa biết có nguy cơ tứ phía ở bên trong cái Không Gian Thí Luyện này, nếu như kéo lấy thân thể bị trọng thương, đây là chuyện nguy hiểm tới cỡ nào.
Cho nên, bọn họ nhất định phải nhanh chóng chữa tốt thương thế trên người.
Về phần ân cứu mạng của Hạ Bình lần này, bọn họ cũng sẽ nhớ kỹ, một khi có năng lực, tất nhiên sẽ hậu tạ sau, việc này chính là chuẩn tắc cách đối nhân xử thế của bọn hắn.
Nếu không mà nói, bọn họ cũng sẽ không ở trong giờ phút nguy hiểm, đứng ra.
Rất nhanh, Ba Đại Tông Sư lập tức nuốt vào bích la đan mà Hạ Bình lấy ra, đây không hổ là Đan Dược cực trị thương phẩm.
Chớ nhìn người của bọn họ bị thương thế nghiêm trọng, phế phủ bị thương, nhưng mà trị liệu bằng bích la đan xong, nhanh chóng khôi phục, phảng phất là ngâm ở trong dịch dinh dưỡng cao cấp, các loại vết thương khôi phục lại nguyên trạng.
Vẻn vẹn nửa canh giờ, bọn họ lập tức khôi phục như lúc ban đầu.
"Tiểu hữu , dựa theo thiên tư thiên tư của ngươi, còn có tài phú, tấn thăng đến Vương giả cảnh, đó bất quá là vấn đề thời gian, vì sao muốn mạo hiểm đi theo cùng nhau với chúng ta tiến đến cái Không Gian Thí Luyện cửu tử nhất sinh này?"
Tông Sư Thái Cực - Quách Tồn Nghĩa hiếu kỳ hỏi, đi qua trận chiến trước đó, hắn xem như hiểu được thiên tư kinh khủng của Hạ Bình, tấn thăng Vương giả cảnh, chỉ là vấn đề thời gian thôi, căn bản không cần thiết cùng những hạng người sắp chết bọn hắn tranh đoạt cái cơ duyên nguy hiểm này.
"Tiền bối, đối với các ngươi mà nói là cửu tử nhất sinh, nhưng mà đối với thiên tài chân chính mà nói, đó bất quá là đá kê chân mà thôi, loại địa phương nhỏ này sẽ có nguy hiểm gì sao?" Hạ Bình khinh bỉ nhìn lấy ba lão đầu này, dường như không thể nào hiểu được suy nghĩ của bọn họ.
Thật giống thời điểm như con chuột gặp được mèo sẽ bị dọa đến chạy trốn, nhưng mà con hổ gặp phải mèo, lại là một bàn tay đập dẹp đối phương, hai bên cũng không cùng trên một đẳng cấp.
"Hạ tiểu hữu, may mắn ta sống hơn hai trăm năm, có lòng dạ, miễn cưỡng khống chế nổi chính mình. Bằng không ngươi nói ra lời nói này, hậu quả chính là khá nghiêm trọng."
Tông Sư Thái Cực - Quách Tồn Nghĩa sắc mặt tái xầm xuống.
"Quả nhiên, ta và ngươi trò chuyện không được, tính cách không hợp, có sự khác nhau."
Tông Sư Hình Ý Quyền - Lưu Kỳ nhe răng.
"Nói thật, hạ tiểu hữu ngươi đi ra ngoài ở trên đường phố nói chuyện như vậy, rất dễ dàng bị người đánh cho." Tông Sư Quân Thể Quyền - Lý Vân nắm chặt nắm đấm, nhưng mà rất nhanh lại buông ra, cố nén xúc động hành hung Hạ Bình.