TRUYỆN FULL

[Dịch] Thần Cấp Đại Ma Đầu

Chương 973: Kiếm Một Chén Canh (2)

"Thủ lĩnh xin yên tâm, cũng không phải là chúng ta chưa từng gặp qua nguy hiểm gì, chút nguy hiểm ấy tính là gì."

"Vì thăng lên đến Vương Giả cảnh, chúng ta đã có quyết định tử vong."

Rất nhiều Tông Sư đều nắm chặt nắm đấm, ngay trong bọn họ có người bị kẹt ở bình cảnh này, mấy chục năm, thậm chí là trên trăm năm, thời gian này thật sự là quá dài rồi.

Dài đến mức là cả một đời nhân loại bình thường.

Cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ cũng không có cách nào thăng lên đến Vương Giả cảnh, đời này sẽ bị kẹt ở trong bình cảnh này.

Chuyện này đối với những người quyết chí truy cầu võ đạo đỉnh phong như bọn hắn mà nói, quả thật giống như cực hình.

Hiện tại có cơ hội thoát khỏi cái cực hình này, cho dù có phải hi sinh tính mạng của mình bọn họ cũng sẽ không tiếc.

"Yêu Vương Chi Lộ? !"

Hạ Bình cũng tâm động không ngừng, nếu như làm từng bước thì có lẽ hắn sẽ cần phải tốn thời gian rất lâu mới có thể thăng lên đến Vương Giả cảnh, nhưng đi vào trong cái bí cảnh thí luyện này nói không chừng hắn có thể rút ngắn rất nhiều thời gian tu luyện của mình, khiến hắn có được đột phá.

Về phần nguy hiểm trong bí cảnh thí luyện này hắn sẽ không để vào mắt.

Xem như nguy hiểm hơn nữa cũng đã từng có không ít yêu quái thành công, từ đó thăng lên đến Yêu Vương rồi đi ra, điều này đại biểu đó cũng không phải là cửu tử nhất sinh, vẫn có hi vọng thành công rất lớn.

Trên người hắn có rất nhiều át chủ bài có thể bảo mệnh, nếu như hắn đều không thể thành công thì hắn không thể tưởng tượng còn có người nào có thể thông qua bí cảnh thí luyện này.

Hắn nhất định phải tham gia một chân vào thí luyện lần này.

"Được, đã như vậy thì ngày mai các ngươi liền lên đường đi."

Lưu Vô Mệnh rất là hài lòng.

"Chờ một chút, thủ lĩnh."

Lúc này bỗng nhiên một người đứng ra, mở miệng nói với Lưu Vô Mệnh.

"Hả? Ngươi có vấn đề gì sao?"

Lưu Vô Mệnh nhìn người này

"Thủ lĩnh, ta tên là Nhâm Hạo Đan."

Nhâm Hạo Đan tự giới thiệu, sau đó nói: "Chư vị Tông Sư đều là tiền bối, mà lại từng người đều đạt tới cảnh giới Tông Sư đỉnh phong, bọn họ có thể tham gia thí luyện Yêu Vương Chi Lộ lần này ta đương nhiên sẽ không có bất cứ ý kiến gì."

"Nhưng ở bên trong tinh nhuệ này lại trộn lẫn một con chuột cứt, suýt chút nữa làm hỏng một nồi nước."

"Ta không phải rất hài lòng đối với chuyện này."

Ánh mắt của hắn âm hàn, nhìn chằm chằm Hạ Bình đứng giữa đám người.

Sưu sưu sưu! ! !

Lúc này, ánh mắt không ít người tập trung ở trên người Hạ Bình ngay lập tức, hiển nhiên bọn họ cũng đều biết Nhâm Hạo Đan đang nhằm vào Hạ Bình.

"Tại sao lại không hài lòng?" Lưu Vô Mệnh hỏi.

Nhâm Hạo Đan trầm giọng nói: "Thủ lĩnh, xin thứ cho ta nói thẳng, chắc hẳn số người của lần luyện tập này đều đã được chọn lựa, tiến hành khống chế, không có khả năng đi vào không hạn chế."

"Đúng vậy."

Lưu Vô Mệnh gật gật đầu.

"Cứ như vậy liền sẽ có thật nhiều Tông Sư ưu tú không được chọn, không có cách nào đạt được cơ duyên này." Nhâm Hạo Đan lạnh giọng nói. "Nếu như Tông Sư đi vào bí cảnh thí luyện này là Tông Sư đầy đủ ưu tú, đứng ở phía trên mọi người, như thế người không được chọn tất nhiên sẽ không có lời nào để nói."

"Nhưng nếu như người đi vào thí luyện chỉ có thực lực bình thường mà thôi, đi vào chỉ có cản đường, đi chịu chết, những Tông Sư không được chọn có thể hài lòng không? Có thể chịu phục sao?"

"Sớm biết người này đi vào chịu chết thì không bằng mang danh ngạch này cho người càng thêm ưu tú."

"Đây là ý nghĩ của ta, hi vọng thủ lĩnh có thể suy nghĩ một chút."

Sắc mặt mọi người đều hết sức cổ quái, bọn họ biết Nhâm Hạo Đan nói vậy là đang nhằm vào Hạ Bình, chỉ còn thiếu chỉ cái mũi Hạ Bình nói thực lực tiểu tử này nhỏ yếu, căn bản không có tư cách tham gia thí luyện này.

Tuy nhiên tư chất Hạ Bình xác thực rất yêu nghiệt, nhưng hiện tại vẫn là Tông Sư tầng sáu, vẫn có chênh lệch nhất định với rất nhiều tu luyện giả Tông Sư đỉnh phong.

Nếu như cho người trẻ tuổi kia một đoạn thời gian, có lẽ có thể nhanh chóng đuổi được. Vấn đề là hiện tại thí luyện sắp bắt đầu, làm gì có thời gian làm điều này.

Sắc mặt đám người Triệu Trung hết sức khó coi, đều cảm thấy tên Nhâm Hạo Đan này có chút không nể mặt mũi, nếu như có ý kiến gì thì có thể để sau lại nói ra, như vậy mọi người đều tốt.

Nhưng hết lần này tới lần khác tiểu tử này lại nói ra vào lúc này, còn ở ngay trước mặt Vương Giả vô địch, cái này nói rõ là muốn đánh mặt Hạ Bình, muốn mượn lực lượng của Vương Giả vô địch diệt trừ đối thủ cạnh tranh này.

Đây là muốn mượn đao giết người.

"Có lời gì thì có thể nói thẳng, đừng ở chỗ này ấp a ấp úng như một đàn bà." Hạ Bình uể oải nói. "Ý tứ của ngươi là nói thực lực của ta chỉ làm cản đường, căn bản không có tư cách đi vào thí luyện này đúng hay không?"

Hắn nhàn nhạt nhìn Nhâm Hạo Đan.

"Cũng coi như ngươi biết tự mình hiểu lấy, còn tính là cái ưu điểm không tệ."

Nhâm Hạo Đan châm chọc khiêu khích.

Oanh!!

Trong nháy mắt, Hạ Bình bước ra một bước, như là một con Côn Bằng, ngao du trong hư không, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh tới, vượt qua khoảng cách vài trăm mét, đi đến trước mặt Nhâm Hạo Đan.

Lúc này đánh ra một quyền, lắc một cái, một vụ nổ nổ ra!

Cái gì? !

Nhâm Hạo Đan giật nảy cả mình, hắn căn bản không nghĩ tới tiểu tử này kiêu ngạo đến loại trình độ này, ở trước mặt rất nhiều Vương Giả, thậm chí còn có cả Vương Giả vô địch mà cũng dám ra tay đánh nhau đối với hắn, trắng trợn đánh lén.