Vũ Trụ Virtual Network, không gian võ đạo, một chỗ ở Tân Thủ Thôn.
Ba!
Cửa lớn học đường võ đạo mở ra, Hạ Bình từ bên trong đi ra, hắn thông qua kiểm tra, đang cảm thấy sảng khoái tinh thần, tuy tu vi võ đạo không tăng lên, nhưng thực lực lại không thể so sánh với lúc trước được.
Nếu như nói lúc trước hắn chỉ là một khối nguyên thạch thì hiện tại trải qua rèn luyện hắn đã có một ít nguyên mẫu kim cương.
"Ừm? Chuyện gì xảy ra?"
Hạ Bình vừa mới đi ra của lớn học đường võ đạo liền phát hiện Tân Thủ Thôn trống rỗng lúc trước bây giờ lại có thêm không ít người, mà lại đều không phải là tiểu hài tử, phần lớn đều là người trưởng thành.
Có vài người hung thần ác sát, trên mặt có vết đao chém, ít nhất là hai ba mươi tuổi, nhìn giống như là người đã lăn lộn trên đường không biết bao lâu, xử lý bao nhiêu tên hung đồ.
Những người này nhìn thấy Hạ Bình đi ra từ trong học đường, đều biến thành như sói đói nhìn thấy dê béo, từng người nhanh chóng đi đến, mười phần hung tàn.
"Tiểu tử, ngươi tên là gì?"
Một hán tử có đôi mắt nhỏ như hạt châu nhìn chằm chằm Hạ Bình, con mắt xoay tròn, ẩn chứa quang mang xảo trá, như muốn tìm kiếm nội tình của Hạ Bình, không động thủ ngay.
Hạ Bình híp híp mắt, hắn tất nhiên nhìn ra được những người này không có ý tốt, nhưng hắn giả vờ không biết, đứng chắp tay: "Đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, Võ Vô Địch!"
Hắn lộ ra một bộ tư thế cao thủ vô địch, góc áo không gió mà bay, rung động rầm rầm.
"Võ Vô Địch? !"
Một hán tử mặc áo ba lỗ màu đen thổi phù một tiếng bật cười: "Một tên lừa gạt cũng dám xưng Võ Vô Địch, lá gan của ngươi thật đúng là lớn, đến cùng là ai cho ngươi dũng khí như thế?”
Tất cả mọi người nhìn Hạ Bình như một tên ngu ngốc, một tên lừa gạt khiêm tốn đó mới là tính cách ưu tú cơ bản, như thế mới có thể khiến cho người không chú ý đến, lúc chạy trốn mới có thể thong dong, sẽ không bị địch nhân phát hiện.
Lặng yên biến mất không dấu vết ở trong đám người, trốn xa ngàn dặm.
Thế nhưng tiểu tử này lại làm gì, nói tên sợ người khác không biết, còn dám nói là Võ Vô Địch, sợ mình ra đường không có người đánh sao? Hay là trời sinh cần ăn đòn.
"Tên lừa đảo?"
Hạ Bình nhíu nhíu mày: "Các ngươi có ý gì, đồ vật có thể ăn lung tung nhưng lời không thể nói lung tung, các ngươi đang nói ai là tên lừa đảo, có biết đây là ác ý phỉ báng hay không, ta có thể kiện các ngươi."
Hắn lộ ra một bộ dáng rất tức giận, hình như những lời này ảnh hưởng đến danh dự của mình.
"Nói ngươi là tên lừa đảo đấy!"
"Sắp chết đến nơi còn không biết, còn ở nơi này giả ngu, ngươi biết mình sẽ xảy ra chuyện gì không?"
"Lừa gạt nhiều tiền của công tử thế gia như vậy, ngươi cho rằng có thể kết thúc đơn giản như vậy? !"
"Lập tức phun ra toàn bộ số tiền ngươi nuốt, nếu không thì ngươi sẽ không chịu nổi."
"Đúng vậy, nhanh giao tiền ra, tên lừa đảo như ngươi có thể nuốt số tiền này sao? ! Đi lại trong vũ trụ, trong lòng ngươi không biết tiền nào có thể lừa gạt, tiền nào không thể lừa gạt sao?"
"Đắc tội với người không nên đắc tội, dù chạy trốn đến chỗ hẻo lánh của vũ trụ đều khó thoát khỏi cái chết."
Một đám đại hán hung thần ác sát kêu gào, hung dữ trừng mắt Hạ Bình, từng người đều xiết chặt nắm đấm, rung động đùng đùng, giống như một đám sói nhìn chằm chằm Hạ Bình.
"Thì ra là thế, các ngươi đang nói chuyện ta vay tiền nhỉ."
Hạ Bình thẳng thắn: "Ta thừa nhận, lúc trước ta thật sự mượn ít tiền của một vài tiểu bằng hữu có ý tốt, nhưng đã lập chứng từ, quyết định trả cho bọn hắn theo giai đoạn một trăm năm."
"Đây là giấy nợ, các ngươi có thể xem, đều là có tính pháp luật, hoàn toàn hợp pháp, gọi cảnh sát đến đều cắn không được ta."
Hắn vung tay lên, bắn ra một giao diện giả lập, trên đó có chứng từ, biểu thị tay mình làm hợp pháp, đây không phải là lừa đảo mà là vay mượn hợp pháp, không có gì không ổn.
"Hợp pháp bà nội ngươi!"
Hán tử mặt sẹo chửi ầm lên: "Có phải lừa gạt tiền hay không, con mẹ nó lòng ngươi biết rõ, đừng ở chỗ này cắn đồng tước chữ, loại lừa đảo như các ngươi từng tên miệng lưỡi dẻo quẹo, bên trong miệng bôi mỡ, thẳng đều có thể bị ngươi nói thành cong, người nào có thể nói nổi với các ngươi."
Hắn hung ác trừng mắt Hạ Bình.
"Đây không phải là cắn đồng tước chữ, mà là đang giảng đạo lý với các ngươi đó không phải là lừa đảo mà là mượn."
Hạ Bình buông buông tay: "Đúng, các ngươi muốn cho ta mượn hai trăm vạn tiền vũ trụ hay không, theo giai đoạn hai trăm năm, hàng năm trả một vạn tiền vũ trụ, để cho các ngươi đều tiền kiếm lời hàng năm, cam đoan sẽ không thua thiệt."
"Có lời như vậy, về sau các ngươi dưỡng lão sẽ có cái bảo đảm."
Hắn hết sức mong đợi nhìn đám đại hán này.
"Cút!"
Một đám hán tử nhe răng trợn mắt, tên lừa đảo chết tiệt này không chỉ muốn lừa tiểu hài tử, còn muốn lừa gạt bọn họ, để mình đưa cho hắn hai trăm vạn tiền vũ trụ, còn theo giai đoạn hai trăm năm, hàng năm trả một vạn, sao tên lừa đảo này không đi chết đi.
Nếu có loại người coi tiền như rác như vậy, bọn họ cũng muốn mượn, càng nhiều càng tốt.
Còn có ánh mắt của hỗn đản này, đến cùng là ánh mắt gì, đang chờ mong mình biến thành thiểu năng trí tuệ à, trở thành máy rút tiền hình người của tên hỗn đản này sao? !
"Thôi vậy, kỳ thực các ngươi có thể đổi một góc độ để xem xét chuyện này." Hạ Bình nói xoay chuyển, "Đây không phải là bị mắc lừa, mà là một lần cứu trợ dân chúng nghèo khó, một hành động nhân hậu cứu thổ dân nghèo rớt mùng tơi ra khỏi bể khổ."
"Đây là một lần việc thiện, một lần tràn ngập ái tâm, hành động dựng dục yêu thương vĩ đại."
"Nếu nói như vậy thì có phải trong lòng đã cảm thấy dễ chịu một ít hay không?"