“Buồn cười, vì cái gì không có can đảm, chẳng lẽ ngươi còn thật sự coi chính mình đánh đâu thắng đó? Bất quá ta cũng lười múa mép khua môi với ngươi, để ngươi nếm thử lợi hại của ta.”
Tịch An cười lạnh một tiếng.
Ầm một tiếng, lúc này tiếng chuông quyết đấu vang lên lần nữa.
Thanh âm vừa mới xuất hiện, Tịch An cũng lập tức ra tay, một chỉ nhẹ nhàng, một cỗ kiếm khí vô cùng sắc bén bạo phát đi ra từ trên người hắn, chính là một kiếm chém tới phía Hạ Bình.
Trong chớp mắt, trên đầu Hạ Bình lập tức xuất hiện một đạo kiếm khí trong suốt, không một tiếng động, vô ảnh vô hình, mắt thường cũng không nhìn thấy bộ dáng và hình dáng kiếm khí.