“Tô Cơ, mặt ngươi làm sao lại hồng như vậy? Chẳng lẽ là đang phát sốt, sinh bệnh rồi sao?” Sở Dung lập tức chú ý tới Tô Cơ bên cạnh xuất hiện một loại biến hóa nào đó, giờ phút này khuôn mặt trắng nõn của đối phương trở nên đỏ bừng, một đôi mắt đẹp ngập nước, diện mạo ngậm xuân.
Nàng thấy thế nào đều cảm thấy giờ phút này Tô Cơ hết sức không thích hợp, như là cắn thuốc vậy.
“Ta, ta cũng không biết đến tột cùng làm sao? Chỉ là đột nhiên cảm thấy Hạ Bình trở nên rất đẹp trai, đẹp trai vô địch.”
Khuôn mặt của Tô Cơ đỏ lên, thốt ra, nhưng mà sau khi nói ra những lời này, quả thực là nàng xấu hổ giận dữ muốn chết, hận không thể chôn đầu mình ở dưới đất, chính mình làm sao lại nói ra loại lời nói không biết xấu hổ này.
“Rất đẹp trai hay sao? Đây chẳng qua là một ưu điểm không có ý nghĩa của ta, ta còn có cao lớn uy mãnh, ôn nhu thiện lương, dũng cảm cứng cỏi, và còn có rất nhiều ưu điểm hiếm có khó kiếm khác. . . Ta đệch cmn, nữ lưu manh, đến tột cùng ngươi đang làm gì?”