Con ngươi của Hoàng Thử Lang Vương lộ ra một tia hàn mang: “Bất quá ta cũng mặc kệ lời nói của ngươi là thật hay giả, nếu lời nói của ngươi là thật, vậy thì không thể tốt hơn , chờ ta ăn ngươi, luyện hóa huyết mạch kim ô trên người ngươi, vậy Hoàng Thử Lang vương ta chẳng phải là có thể một bước lên trời, dù xem như Thành Yêu thánh cũng có khả năng mấy phần.
Thương hại ngươi không biết chuyện này, coi là có thể ỷ vào huyết mạch của chính mình hoành hành thiên hạ, thật tình không biết người thường vô tội mang ngọc mắc tội hay sao, đây là ngươi đang đưa dê vào miệng cọp a, biết không?”
Vừa dứt lời, nó lập tức ra tay, trên thân thể toát ra một đoàn nguyên thần, ngưng tụ ra pháp tướng thiên địa, nguyên khí xung quanh mấy ngàn cây số hội tụ vào một chỗ, oanh kích xuống phía Hạ Bình.
Nó vô cùng hung tàn, muốn lập tức chém giết Hạ Bình trong nháy mắt, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Làm sơn tặc thời gian dài như vậy, đương nhiên nó biết đạo lý sư tử vồ thỏ cũng dùng hết toàn lực, sẽ không cho địch nhân bất cứ cơ hội nào.