Hai người Thu Tuyết và Tô Mị cũng đều nhìn chằm chằm Hạ Bình, nói rõ là bắt hắn phải chịu trách nhiệm.
"Được rồi a."
Hạ Bình gật gật đầu: "Vậy sau này các ngươi cũng theo ta trở về Càn Khôn Phái, thay đổi thân phận của mình, bằng vào thân phận thị nữ của ta gia nhập bên trong Càn Khôn Phái, tin tưởng cũng không ai dám không nể mặt ta."
Bọn người Thu Tuyết đều biết thân phận của Hạ Bình ở Càn Khôn Phái, đệ tử thánh nhân, bao trùm trên hết tất cả, có thể so với trưởng lão của môn phái, hơn nữa còn thể hiện ra thiên tư tuyệt thế, ai dám không nể mặt mũi a.
Có thể nói, thời gian Hạ Bình trôi qua ở Càn Khôn Phái so với các nàng dễ chịu hơn rất nhiều, vừa mới gia nhập môn phái lập tức một bước lên trời, ai cũng không dám chơi ngáng chân, mỗi người tiến lên nịnh bợ, người so với người thật sự là tức chết người, vì sao tên bại hoại này lại trôi qua thoải mái như vậy, các nàng thì thê thảm như thế, thường xuyên lục đục với nhau, phải giờ đủ trò cung đấu với một đám sư tỷ sư muội.