“Hừ.”
Nghe nói như thế, Vân Thiên Không cười lạnh một tiếng, ánh mắt hắn lộ ra một tia âm ngoan lạnh lẽo: “Đương nhiên Ngươi không muốn ta xuất hiện ở nơi này, miễn cho trở ngại ngươi ở nơi này gặp mặt tình lang.
Nếu như không phải có một số sư muội ở Minh Nguyệt Các nói cho ta biết hành tung của ngươi, ta theo đuôi mà tới, cũng không biết ngươi là một cô gái hoang dâm vô độ như thế, đơn giản là ngươi chính là sỉ nhục của mẫu thân Hoàng gia ngươi.
Nam Cung Vũ, ngươi cũng không nên quên rằng, ngươi là vị hôn thê của Vân Thiên Không ta, là mối quan hệ thông gia để củng cố quan hệ giữa Vương gia và Vân gia ta, cũng không phải ngươi muốn làm cái gì thì có thể làm cái đó.”
Trên người hắn tản mát ra khí tức âm lãnh.